Gửi bài:

Đường bong bóng bay

- Ê mày, con nhỏ này bao tập bằng giấy báo đen thui à.

- Thầy chùa mờ.

- Thầy chùa mà cũng đi học, ngộ hen.

Diệu Thiện nghe mắt mình nóng lên. Cô chớp chớp mắt và sắp sửa khóc. Nhưng không, tại sao lại khóc! Cái chính là mình phải học giỏi, cô Diệu Thiện đã nói như vậy.

***

Đường bong bóng bay là câu chuyện kể về học sinh Diệu Thiện: là một cô bé mồ côi, được nhà chùa nuôi dưỡng từ nhỏ. Mặc dù bị bạn bè ganh ghét, trêu ghẹo, nhưng Diệu Thiện vẫn học rất giỏi. Câu chuyện có một kết thúc đẹp, khi ba má Hải Bằng (bạn thân của cô bé) nhận Diệu thiện là con nuôi.

đường bong bóng bay

Thu Trân là tác giả khá quen thuộc với nhiều bạn đọc yêu văn học với rất nhiều tác phẩm nổi tiếng vỡi quan niệm sáng tác: Viết là để được bày tỏ, được tham gia vào dòng chảy chung của cuộc sống thương mến thương, để yêu cuộc sống, yêu đời, yêu người hơn,...

Dưới ngòi bút đầy tinh tế và những trải nghiệm sâu sắc, Thu Trân đã đem đến cho người đọc một câu chuyện rất lạ, rất mới về những điều vẫn xảy ra hằng ngày trong mỗi lớp học tuổi teen. Đó không chỉ là chuyện sách vở, chuyện bạn bè mà là một sự xâu chuỗi đầy đủ những sự việc, những biến cố xoay quanh cuộc sống của cô bạn "thầy chùa" Diệu Thiện.

Đằng sau tập truyện ngắn "Đường bong bóng bay" là những bài học đầy ẩn ý một cách khéo léo mà sâu sắc của tác giả. Đó không chỉ dừng lại ở sự ca ngợi tình bạn trong sáng mà còn là sựu lên án hành vi bỏ rơi con cái của những người cha người mẹ vô trách nhiệm một cách nhẹ nhàng, đầy ý tứ.

Mời các bạn đón đọc.

Thông tin xuất bản:

Tác giả: Thu Trân

Số trang: 78

Kích thước: 12 x 20 cm

Ngày xuất bản: 11-2012

Nhà xuất bản NXB Trẻ

Giá bìa: 23.000 ₫

Ngày đăng: 19/11/2012
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage