Gửi bài:

Xách Ba Lô Lên Và Đi

Hình ảnh "Ta ba lô" của Huyền Chip là một khác biệt vượt ra khỏi khuôn mẫu của giới trẻ. Một cô bạn 19 tuổi, xách ba lô lên và đi. Ban đầu là chuyến đi không mục đích. Nhưng khi đã ở trên chuyến hành trình; những trải nghiệm mới mẻ, những người bạn từ khắp bốn phương, những nền văn hóa độc đáo đã khiến cho bước chân cô không thể dừng. Cô trưởng thành từ những chuyến phượt đầy đam mê.

Nếu chúng ta từng biết đến hai tập du kí của Dương Thụy viết về những trải nghiệm ở những vùng đất mới: châu Âu có, châu Á cũng có. Xuất thân là một du học sinh, rồi sau này đi làm, tham gia những chuyến công tác; Dương Thụy có điều kiện đủ đầy để đi nhiều nơi. Văn phong của Dương Thụy trong hai tập du kí ấy mang chút nhẹ nhàng, yên bình, tập trung viết về cảnh hay con người nơi xứ lạ.

Còn "Ta ba lô" của Huyền Chip lại có vẻ nhiều sóng gió hơn. Cô bắt đầu hành trình chỉ với vài trăm dô, đến mỗi vùng miền, cô lại tìm cách xoay xở cho những chuyến đi kế tiếp. Những trải nghiệm về bản thân vì thế nên cũng nhiều hơn. Hãy đọc và cùng cô bạn 19 tuổi bước ra thế giới, chiêm ngưỡng và học hỏi để vượt nên chính mình, làm nên cái tôi khác biệt và độc đáo!

Bước chân của Huyền khởi đầu cho trào lưu mới trong giới trẻ Việt: Khát khao vươn ra thế giới, đi và trải nghiệm - Tiền Phong

“Ta ba lô” không chỉ để thỏa mãn khát khao khám phá, trưởng thành mà còn đem hình ảnh, văn hóa Việt Nam đến với bạn bè năm châu. Nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh để đi như Huyền - CAND

Điều thú vị toát ra từ con người Huyền nằm trong sự khác biệt và dám khác biệt. - Yahoo! News

Bạn ấy dường như đứng ngoài khuôn mẫu thông thường của một nhân vật quan trọng. - Thanh Niên

Đã có rất nhiều nhưng cũng sẵn sàng nghĩ rằng mình chưa có gì. Đó dường như là điều đặc biệt nhất ở cô bạn 9x Huyền Chip. - Radio Australia

***

Trích Đi bừa đi:

Mọi người hay hỏi tôi quyết định đi "vòng quanh thế giới" như thế nào. Tôi chẳng quyết định. Khi bắt đầu đi, tôi mới chỉ là một con bé 19 tuổi không một xu dính túi, nói đi "vòng quanh thế giới" chỉ như một đứa trẻ con 5 tuổi nói với mẹ "lớn lên con muốn làm nhà du hành vũ trụ". Chuyến đi dài ngày này của tôi bắt đầu từ một chuyến đi ba ngày sang Brunei. Một giây phút nông nổi đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi từ khi đó.

Tháng 5 năm 2010, tôi đang ở Malaysia làm một công việc mà ai cũng nghĩ là công việc trong mơ. Quả thực, công việc, đồng nghiệp, môi trường làm việc, tất cả đều rất tốt, nhưng chỉ một vấn đề duy nhất là tôi và sếp thường bất đồng ý kiến với nhau. Một lần quá mệt mỏi, tôi quyết định đi sang Brunei chơi cho khuây khỏa. Lúc đó, ý định làm chuyến đi lâu thật lâu đã bắt đầu nhen nhóm, nhưng tôi không biết sẽ đi như thế nào. Tôi tính nếu bây giờ tôi nghỉ việc, lĩnh lương khoảng 1500$ chắc cũng đủ đi vài tháng, có máy tính rồi từ từ kiếm việc gì đó làm online. Nhưng tôi quên mất là laptop tôi đang dùng là laptop của công ty, nghỉ việc thì tôi cũng không còn máy.

Thế là tôi đành ngậm ngùi bỏ tiền mua một cái netbook nhỏ nhỏ, cấu hình yếu yếu nhưng đủ để viết và lướt web. Máy ảnh tôi bị mất trước đó mấy tháng nên cũng phải mua máy mới. Vèo một phát, số tiền còn lại của tôi chỉ còn khoảng 700, 800$. Tôi tặc lưỡi, thôi đi bừa, cùng lắm là lại về Malaysia. Tôi đặt vé khứ hồi vì thực sự tôi vẫn không nghĩ là mình sẽ đi được. Phòng trọ tôi cũng không trả chủ nhà mà vẫn để đồ đạc ở đấy, tin chắc chắn rằng mình sẽ quay lại Malaysia.

...

Tôi đi ra sân bay lúc 6h sáng, trời còn tối âm ỉ. Tôi không đánh thức bạn ở cùng nhà dậy mà chỉ để chìa khóa lại trên bàn. Đi ra đến cổng, bác bảo vệ đang ngái ngủ thấy tôi thì vui vẻ hẳn lên. "Chip, đi đâu mà sớm vậy?" "Cháu ra sân bay đi Brunei ạ." "Thích ha, thế bao giờ quay lại đây dẫn bác sang Việt Nam?" Tự nhiên tôi không biết trả lời thế nào. Đến lúc đấy tôi mới phần nào nhận ra rằng có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại bác. Cổ họng tôi nghẹn cứng lại. Tôi cười cầu tài rồi đi vội ra bến metro.

Tàu sớm trống trơn, tôi ngồi một mình một toa mà lòng buồn xo. Tôi đi vội vã quá. Tôi quyết định đi ngày 9/5, bay ngày 13/5. 4 ngày vừa qua tôi cắm đầu vào lo đủ mọi chuyện mà không hề nghĩ đến khả năng nếu tôi thành công, tôi sẽ phải chia tay với Kuala Lumpur. Bao nhiêu người tôi yêu quý ở đây mà tôi chưa có dịp chào tạm biệt. Không biết mọi người có trách mình không nhỉ? Tôi thở dài, ngủ quên lúc nào không biết.

Đến sân bay, tôi thấy mình có tin nhắn từ Phillips. Tôi nhắn tin cho Rudy bảo đừng đến đón tôi nữa rồi tắt vội điện thoại. Brunei, here I come!

Đón đọc Tập 1: Châu Á là nhà. Đừng khóc! trong cuộc hành trình Xách ba lô lên và đi của cô gái mạnh mẽ và cá tính Huyền Chip ngay hôm nay để cùng hòa vào những hành trình đầy tự do, táo bạo.

 

 

 

Ngày đăng: 09/09/2012
Người đăng: Quản Phương Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
I lied
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage