Tình yêu khờ dại của em gái tôi
(truyenngan.com.vn) Người ta nói đã có lần một, lần 2, thì ắt có lần 3, lần 4...thế mà tôi nói hoài nó chẳng nghe tôi. Giờ đây trong đầu nó chẳng biết đang nghĩ điều gì nữa.
***
Tình cảm lấn chiếm lí trí sao? Bao nhiêu lần nhìn nó đau khổ rồi dày vò bản thân mà tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài việc lắng nghe nó trút ra tâm sự. Mỗi lần có chuyện nó lại kể cho tôi nghe, rồi lại khóc,... sao nó yêu chi khổ thế nhỉ? Giá như nó được chút mạnh mẽ, cứng rắn và cá tính hơn một chút nữa thì tốt biết mấy. Nhưng trời sinh tính nó yếu mềm thế rồi nên đành chịu thôi.
Nó yêu Huy - bạn học cùng trường. Nhìn hai đứa nó đi bên nhau cứ vui đùa, tranh cãi nhau như mấy đứa trẻ con. Ai cũng bảo tụi nó vô tư vậy chắc là vui và hạnh phúc đây. Tính nó vốn hiền hòa, vui vẻ nên lúc nào cũng nở nụ cười trên môi – chỉ trừ những lúc Huy khiến nó buồn.
Mỗi ngày Huy vẫn đưa đón nó đi học, đi chơi... Trông nó hạnh phúc lắm. Nó cũng kể về Huy cho tôi nghe, nào là Huy tốt, vui tính và đẹp trai. Tôi chỉ cười và nói nó: "Người yêu mà đẹp trai thì em phải giữ cho cẩn thận đấy, không thì ra đường con khác nó cướp mất." Nó cười và đáp lại: "Chị cứ lo xa." "Lo xa cũng không thừa đâu em ạ!" Nó cười.
Một thời gian nó bận ôn thi học kì nên tôi và nó ít nói chuyện với nhau, gặp nhau cũng chỉ nói chuyện dăm ba câu rồi thôi. Có hôm, nó bảo:
- Dạo này em học nhiều nên anh Huy ít đến lắm, có lẽ Huy sợ làm phiền em học hay sao ấy chị ạ!
- Sao em không gọi Huy?
- Em có gọi mà anh Huy nói bận chị ạ, có khi lại bảo muốn em tập trung học.
- Thôi, em học cho tốt mà thi. Suy nghĩ nhiều mệt đó nghe.
- Dạ. Cảm ơn chị.
- Có gì đâu. Con bé này bày đặt cảm với ơn.
Tôi có linh cảm là lạ. Tôi nghĩ có khi nào con bé ngây thơ quá không nhận ra được sự thưa dần các cuộc gặp của nó và Huy? Sao nó cứ luôn tin Huy vậy nhỉ? Có lẽ nó quá yêu cái thằng quỷ này rồi. Tôi không muốn nó suy nghĩ rồi buồn lại ảnh hưởng đến việc học nên cũng không nói gì, chỉ có động viên nó học. Sinh viên năm một mà, nhìn nó chất phát và thật thà lắm. Tôi cứ sợ người ta nhận ra cái bản tính thật thà, hiền lành và dễ tin người rồi lợi dụng và chơi xấu nó thôi.
Huy hơn tuổi nó, nhìn Huy có vẻ rành đời, rành người lắm. Sự thưa dần của Huy đối với xóm trọ này ai cũng nhận ra, sao nó không biết nhỉ? Hay nó cố tình tỏ ra không biết? Ngày ngày nó vẫn liên lạc với Huy qua điện thoại, qua facebook.
Rồi một ngày khi cô bạn cùng phòng mách nó việc đã thấy Huy đi cùng với một con bé tóc vàng khác, nghe chừng cũng tình tứ lắm. Nghe xong, nó chỉ buồn đôi chút, lại thêm cái sự giải thích đầy hợp tình của Huy dù có buồn, có giận đến mấy nó cũng tha thứ .
Có người bảo nó là ngu ngốc, dại khờ. Thời đại này rồi làm gì có kiểu tình yêu như nó. Nhưng tôi thì cũng chẳng biết khuyên nó ra sao nữa. Bạn cùng phòng nó nói nhiều rồi mà nó đâu có nghe.
Có những lần đi chơi rồi nó một mình đợi... đợi mãi chẳng thấy Huy đến chỗ hẹn, gọi điện cho Huy thì không liên lạc được hoặc là không nghe máy. Có lúc thì giận Huy rồi đi giữa mưa mà về phòng... Có hôm đi chơi rồi lại cãi nhau, nó bỏ đi bộ lang thang ngoài đường làm cho mọi người phải lao đao đi tìm. Tất cả rồi cũng qua, nó lại tha thứ cho Huy. Nhiều khi thấy tình yêu của nó sao cao cả quá, lòng nó bao dung quá,... chuyện gì cũng bỏ qua hết, tha thứ hết là sao? Có lẽ vì tình yêu..!
Tình yêu của nó cứ thế mà trôi qua, trôi qua trong sự tha thứ và lòng bao dung của nó...
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, Huy gạt phăng nó ra khỏi cuộc đời Huy, nó rũ rượi, khóc lóc đau khổ. Nhìn nó, tôi không kìm được lòng mình quá, tôi trách Huy thì ít mà thương em gái tôi thì nhiều. Có trách là trách e tôi quá khờ khạo đã tin một người như Huy, có trách là trách nó đã yêu nhiều quá để khi tan vỡ phải đau đớn như này. Nếu yêu chân thành mà phải đau khổ , thì liệu tình yêu chân thành có xứng đáng để con người ta phải tôn sùng và trân trọng nữa không.
Tôi thật khó nghĩ quá.