Có lẽ tôi không thuộc về thế giới này
(truyenngan.com.vn) - Lâm!
Có tiếng gọi từ đằng sau tôi, tôi biết đó là ai nhưng tôi không cho phép mình dừng lại. Thời gian qua, với tôi đã là quá đủ rồi. Tôi không thể nào ôm một mối tình quá lâu như vậy, có lẽ cách tốt nhất bây giờ là ra đi... Tôi chạy thật nhanh để cho cô ấy không thể đuổi kịp mình, tôi không muốn nghe thấy giọng nói đấy nữa, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt ấy nữa, tôi không muốn mình phải đau thêm nữa...
***
Tôi gặp cô ấy trong một buổi chiều mưa và ngay từ lần gặp đầu tiên ấy trái tim tôi đã lỡ nhịp. Từ hôm đó tôi cứ mong được gặp cô ấy, tôi đến những nơi mà nghĩ rằng mình sẽ có thể gặp được cô ấy nhưng tất cả đều vô vọng...
Năm nay tôi vào lớp 10, một thế giới mới sẽ mở ra và tôi nghĩ tôi sẽ quên cô ấy nhanh thôi, dù sao tôi cũng chỉ mới gặp cô ấy một lần. Rồi thật tình cờ và bất ngờ, cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, và của cả Trung (bạn thân tôi).Về nhà, tôi chạy ngay nên phòng bật máy tính và tìm Blog có tên Quế Anh (tên cô ấy), cái tên lạ thế này mà có tận hơn 2000 kết quả, tôi ngán ngẩm, tắt máy.
Rồi tôi bất ngờ, khi biết Trung nó cũng thích Quế Anh, nó nói cô ấy dễ thương và nó sẽ quyết tâm chinh phục cô ấy, nó còn nhờ tôi cùng nó viết thư đưa cho Quế Anh nữa và tôi không thể nào từ chối được.
Ai cũng nói tôi và Trung có nhiều điểm giống nhau nhưng tôi không ngờ chúng tôi lại giống nhau đến vậy. Tôi đã phân vân rất nhiều, không biết tôi nên im lặng giúp Trung hay sẽ thổ lộ tình cảm của mình. Vì thực sự, tôi sợ sẽ đánh mất tình bạn bao năm với Trung, mà giả sử như tình cảm ấy chỉ là nhất thời thì sự đánh đổi này cũng là quá lớn.
Sau những lá thư qua lại, Trung và cả Quế Anh giờ đã là một đôi còn tôi là bạn thân của họ. Nụ cười của Quế Anh ngày càng nhiều hơn, càng rạng rỡ hơn, nhưng lòng tôi vẫn có cảm giác thật buồn, vì niềm vui của cô ấy là do người khác mang lại, không phải là tôi. Tôi vẫn cố giấu tình cảm của mình, và không có ý định nói ra.Mặc dù không thoải mái tí nào, mặc dù đôi khi cũng đau nhói, nhưng tôi vẫn thường đi chơi cùng họ để che giấu cái nỗi niềm của mình.
Tôi biết được nhiều điều hơn về cô ấy, tôi biết cô ấy thích ăn kem, thích đi chơi, thích nấu ăn... Tôi biết cô ấy sợ chuột, cô ấy ghét sự chờ đợi... Có lần mấy đứa bạn trong lớp mang chuột đến, khi nhìn thấy cô ấy oà khóc ngay, những lúc như thế người luôn bên cạnh cô ấy là Trung, tôi chỉ biết đứng lặng ở một góc... Tôi biết cô ấy là một người hoà đồng, cô ấy luôn nở nụ cười trên môi.... và tôi còn biết cô ấy sẽ không bao giờ để ý đến tôi. Chúng tôi chỉ là bạn, còn Trung và cô ấy có tình cảm thật, họ sẽ đến với nhau.
Đã hai năm trôi qua rồi, tại sao tôi vẫn còn nhớ hình ảnh ấy? Tại sao tôi vẫn không thể nào chấp nhận sự thật cô ấy đã đến với người bạn thân nhất của tôi? Tôi không biết? Vì trái tim có những lí do mà ngay cả những lí do đó cũng không thể hiểu được mà. Tôi sẽ cố quên, thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, tôi sẽ có thể trở lại cuộc sống như ban đầu...Nhưng không thể, bởi khi tôi bắt đầu quên được cô ấy, thì hình ảnh của Quê Anh lại khắc sâu hơn trong tôi, vào một buổi chiều mưa....
Một buổi chiều tan học, trời đổ cơn mưa rào bất chợt. Vì còn bận đi học thêm một ca nữa nên dù không mang theo ô dù gì tôi vẫn phải đội mưa chạy ra phía nhà gửi xe. Đang chạy thì dây giày tôi bị tuột, tôi dẫm lên dây giày và ngã oạch một cái. Nước bắn lên người tôi tung tóe. Tôi lúi húi cúi xuống buộc lại dây giày của mình, trong lòng thầm than trách cho mái tóc và cả cặp kính ướt nhèm nhẹp nước của mình. Rồi đột nhiên tôi không cảm thấy nước mưa lạnh buốt rơi lên đầu mình nữa, lại có bóng ai đó từ phía sau, tôi ngẩng đầu lên, dường như không tin nổi vào mắt mình. Quế Anh đang căng chiếc áo mưa vàng trên đầu che cho tôi. Cô bé nhìn tôi, mỉm cười rất nhẹ, rồi nhẹ nhàng đưa một bàn tay ra, ý bảo tôi đứng dậy. Tôi nắm lấy tay Quế Anh, ngại ngùng đứng lên và lúng túng nói:
- Ừm, cảm ơn ấy.
- Không có gì. Cậu cũng đi ra nhà xe à?
Tôi gật đầu và rồi tôi đưa tay đỡ hộ lấy áo mưa cho Quế Anh, tôi nói:
- Để mình giữ cùng. Trái tim tôi lúc này đã loạn nhịp nhưng tôi không biết phải làm sao nữa, tôi không nói gì, Quế Anh cũng vậy.
Ra tới nhà xe, vừa đưa trả áo mưa cho Quế Anh là tôi đạp vội xe đi. Trời vẫn mưa không ngừng nhưng không hiểu sao tôi không cảm thấy lạnh nữa, chỉ thấy ấm áp trong lòng, và con đường về nhà chưa bao giờ dễ đi đến thế....
Những ngày sau đó tôi thường tránh mặt họ, tôi không ra ngoài hành lang trò chuyện như trước đây nữa, tôi tìm một nơi kín đáo trong trường, tôi ngồi đó, chỉ mình tôi ngồi đó, tôi ước mình trở lại được những ngày xưa, tôi ước mình có thể vô cảm với mọi thứ... Họ biết tôi cố tình tránh mặt vì một lí do nào đó, đã nhiều lần Quế Anh đến gặp riêng tôi, rồi cả Trung đến gặp tôi chỉ để hỏi lí do tại sao lại cố tình tránh mặt họ. Tôi không thể nào nói ra được, cả Trung và Quế Anh đều là hai người bạn thân nhất của tôi, tôi không cho phép mình làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của họ. Tôi sẽ đi đến một nơi thật xa, một nơi không ai biết đến tôi. Tôi sẽ sống một cuộc sống thật vui vẻ ở nơi mà tôi có thể quên đi tất cả. Nhưng tôi chưa kịp quên đi thì tôi đã chứng kiến một sự việc khiến trái tim tôi vỡ vụn.
... Có lẽ tôi nên ra đi sớm hơn, như vậy có thể tôi sẽ không đau như bây giờ...
Có lẽ tôi nên đến một nơi thật xa, một nơi không ai biết đến tôi...
Có lẽ tôi không thuộc về thế giới này!
Tôi cố quên đi cho vơi niềm thương nhớ
Nhưng sợ rằng tình cũ mãi chẳng phai
Tôi cố bước đi cho quên ngày tháng cũ
Nhưng sợ rằng lòng mãi chẳng muốn xa.
Hôm nay tôi đang đi trên một bãi biển vắng lặng, chỉ có mình tôi, với nắng với gió, với sóng. Tôi sẽ hoà mình vào sóng, thả mình vào gió để rửa trôi đi hết những nỗi buồn bấy lâu nay. Tôi sẽ phơi mình trong nắng, để nắng sưởi ấm tâm hồn giá lạnh và cả trái tim đã quá đau của tôi. Tôi thấy thoải mái, thanh thản hơn rất nhiều...
Có lẽ tôi sẽ hết đau vì tôi mất cảm giác đau rồi...