Gửi bài:

Ngày hạnh phúc

(truyenngan.com.vn) Hôm nay, facebook thông báo anh " in a relationship" với ai đó, một người biết mà chẳng quen, không biết người đó ra sao anh nhỉ, có tốt như tôi tưởng tượng không ...

***

Ngày lại qua ngày, tình cảm này phai mòn theo gió sương, có chăng là còn tôi - người muốn níu giữ lại, nhưng khi chúng ta buông tay rồi; cảm xúc này làm chúng ta thấy khó chịu vướng víu quá chăng...

Ừ, thế thì mới có sự lãng quên, thế mới có cái gọi là thờ ơ đi qua nhau, gượng gạo nhìn nhau cười, ta đã từng là của nhau và giờ thì kết thúc rồi, chấm hết, lưng lửng mà hết thật rồi, ...

Thế giới này rộng lớn thật, mấy ai biết nào là lúc gặp nhau lần cuối, quay đi ngoảnh lại, chẳng bao giờ còn vẹn nguyên, đôi khi chúng ta thấy hối tiếc, đôi khi lại nhẹ lòng cho đi, ...!

ngay-hanh-phuc

Tôi, một cô gái trong hàng vạn cô gái, sống và làm việc để nuôi sống bản thân mình trước khi kịp lo lắng cho một ai đó, gia đình lớn hay nhỏ.Một cô gái với bao ước mơ và cả một số trong đó thường là không bao giờ có khả năng thành hiện thực.Một cô gái mà nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống, ai cũng như mình, có gì phải tự hào.

Thế nhưng mấy ai biết, có những mối tình mà trong lòng cô gái là khắc cốt ghi tâm, chẳng phải nó đẹp như phim hay có gì khuất mắt, chỉ đơn giản, họ nhớ về nó như một thói quen khó từ bỏ, dai dẳng, đeo bám; nhiều khi làm họ phát điên lên nhưng vẫn không thể tài nào từ bỏ được, vì nó đã trở thành lẽ sống, một tâm tưởng mà bản thân không thể nào gột rửa.

Tôi đã có một mối tình, một mối tình trong tôi, chắc gì trong người đó.

Tôi thích anh, mắt cười, khi thích nhau, người ta thường dễ bỏ qua những cái xấu, mà cứ đăm đăm nhìn vào cái đẹp mãi thôi, đôi khi phóng đại nhưng người ta cứ thích thế.

Ừ thì, cứ cho là anh đẹp đi, đối với tôi, anh là một vẻ đẹp trong trẻo của buổi sáng tinh mơ, khiến ta thấy an lòng, mở mắt tận hưởng hít hà hít lấy hít để rồi lại an lòng nằm xuống ... ngủ tiếp, anh đem lại cho tôi cảm giác đó, thật lạ lẫm ...

Anh đối với tôi tốt lắm, mà hình như ai cũng vậy, con trai tốt thì hiếm nên con trai mà ai cũng tốt thì chắc không phải thuộc về đứa con gái ích kỉ như tôi. Người như anh, phải có người yêu tốt hơn tôi nhiều, tốt và khiến người ta ngưỡng mộ, đó sẽ là mối tình đẹp nhất mà tôi từng biết.Vì khi tình cảm mà vượt qua cả nỗi vô vọng, nó sẽ thành ước mơ, mình không còn mong chờ người ta là của mình, mà chỉ mong họ có một mối tình hoàn hảo, để khi nhìn vào miệng thì tấm tắt khen, lòng thì dặn, có thua, ta cũng thua trong tâm phục khẩu phục.

Thế đó, tôi yêu anh trong câm lặng, tình cảm ấy giả chăng như đứa học trò nhỏ dành cho người thầy đã tận tình chỉ dạy mình... đôi khi quặn lên, làm tôi mệt mỏi đến chán nản, sao mình thiệt thòi thế, đã không được bên người ta mà còn phải chúc phúc người ta, mệt mỏi hơn là ta tưởng, cảm thấy bản thân trên lằn ranh, thiên thần hay kẻ giả dối, ai tôi cũng chả muốn, nhưng làm ngơ hay thờ ơ thì tôi càng không thể, vì tôi yêu anh.

Người ta thấy cuộc đời này ít công bằng, thật ra đúng là như vậy, tôi yêu anh mà anh nào có hay, anh là cả một thế giới nhỏ trong tôi, còn tôi chỉ là cái chấm quá đỗi nhạt nhòa, anh có thể nhớ hay quên đi, tìm đến rồi lại quay lưng nhoẹn miệng cười, em là ai trong cuộc đời anh, ...Và khi không thể mạnh mẽ hơn, tôi lặng lẽ rời xa anh, từng chút một, anh sẽ không bao giờ nhận ra, vì tôi làm trong lặng thầm, hay tôi trong anh nhạt nhòa lắm. Nhưng tôi đâu có ngờ, anh đã rối lên như thế nào khi tôi rời xa anh, một con người tốt vẫn có thể đi bên một người ích kỉ như tôi, đó là phép bù trừ mà đôi khi có thể xảy ra được sao ?

Đó cũng là giây phút mà niềm hy vọng đánh bay mọi lý trí, mọi lý lẽ đanh thép nhất; bức tường bảo vệ mãnh mẽ, chắc chắn mà bản thân phải cố gắng gượng bảo là sự thật sụp đổ khi anh nói thích tôi, chúng ta vẫn tìm thấy nhau trong thế giới rộng lớn này ...

Nhưng

... đến phút cuối, tìm thấy nhau để mà mất nhau, và tôi lạc anh mãi mãi, trong thế giới người tốt của anh, một thế giới mà bản thân tôi chưa thể, chưa bao giờ thuộc về.

Cuộc đời, hy vọng rồi thất vọng, có những điều mà khi thành hiện thực rồi, chỉ mong là giấc mơ, vì giấc mơ không bắt ta đánh đổi nhiều đến như vậy. Tình cảm như gió sương , bay mất rồi, chẳng còn anh, người bạn của tôi, nói chi anh, người tôi yêu.

Hôm nay, facebook thông báo anh " in a relationship" với ai đó, một người biết mà chẳng quen, không biết người đó ra sao anh nhỉ, có tốt như tôi tưởng tượng không ...

Mạng xã hội, khốn hơn ta tưởng, ta muốn dứt nó ra nhưng lại biết chỉ tại nơi đó, ta mới có thể kết nối với những người mà ta chẳng thể tìm lại ngoài đời thật; nơi ta lặng thầm vào ra facebook người đó đều đặn, "like" hình người đó, "comment" mấy câu vô thưởng vô phạt, rồi hy vọng người đó để ý đến sự tồn tại của ta ... đến đoạn cuối, hụt hẫng lạ ta ơi, anh có còn từng biết ai như em không ?? Tình cảm ư, xót xa hơn ta tưởng, ta chỉ là thiệt thòi và nhớ lâu hơn một chút thôi ...

... cô gái, cô gái ơi đừng khóc vì thiệt thòi, chẳng qua cuộc đời chỉ thử thách em một chút, vì em là cô gái, với biết bao cung bậc cảm xúc mà bản thân chẳng thể nào kiểm soát được.

Đôi khi em sẽ không hiểu vì sao mình lại có thể vui như vậy với nụ cười của người ta, đôi khi em lại buồn hơn em tưởng khi nhận ra, nụ cười đó không dành cho em, nhưng em, em vẫn sống, làm việc ... tự hào khi không còn dựa dẫm vào ai, không có người đó, đâu có nghĩa chẳng còn ai bên em, rồi khi em lớn hơn nữa, em sẽ thấy tình cảm này là đáng trân quý hơn vì chúng ta đã từng có và tiếp tục sống mà không hối tiếc vì đã tận hưởng nó, chỉ là đoạn kết đến sớm hơn em nghĩ. Dẫu cho, tất cả chúng ta đều hy vọng một happy ending thì nó còn xa lắm, còn ai đó chờ em, trên con đường em đi, bất ngờ những ngã rẽ, chào mi, hạnh phúc !!!

Ngày đăng: 29/07/2013
Người đăng: Đinh Trúc Diệp
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Yanagi (Flame of Recca)
 

Tớ cũng biết mình chưa đủ tuổi để dạy đời ai. Nhưng tớ hiểu rằng nếu có người chết đi thì sẽ có người phải đau khổ.Vì thế chẳng có cuộc sống nào là không đáng quí cả

Yanagi (Flame of Recca)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage