Xin lỗi! Em đã quên anh lâu rồi
(truyenngan.com.vn) Đôi lần, ghé phòng anh chơi rồi đột ngột người con gái ấy đến...tôi ngốc nghếch nấp sau cánh cửa tủ nhìn họ yêu thương. Tim tôi như quặn lại, đau lòng lắm, nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu anh dành cho tôi vẫn tồn tại...
***
Đến giờ phút này đây, khi ai đó hỏi về anh...ánh mắt tôi vẫn có chút gì đó đọng lại...Tám tháng yêu thương, không dài...nhưng đối với tôi, đó là mối tình đầu thật đẹp.
Tôi cũng không biết từ khi nào tôi và anh trở thành hai con người xa lạ...Một người là tôi từng yêu thương lắm, người lạ ấy đã khiến tôi trở nên lạnh lùng biết bao.
Bây giờ, anh biết không?! Tôi đang hạnh phúc lắm, tôi đã quên anh lâu rồi.
Ngày ấy, anh là chàng sinh viên nghèo khoa Xây dựng cầu đường. Tôi chẳng bao giờ đòi hỏi anh mua quà gì cho tôi nhân ngày nọ ngày kia vì đơn giản anh là sinh viên nghèo thuê trọ ở thành phố, lấy đâu ra nhiều tiền...
Tôi cũng chẳng khi nào bắt anh phải đưa đi chỗ này, chỗ nọ, tôi vẫn một mình, lặng lẽ tự giải quyết những công việc cá nhân vì tôi sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh...Tôi không biết đến những nơi sang trọng mà đối với những người khác là bình thường thậm chí tầm thường như quán café, quán phở..hay quán nào đó ngon ngon trong phố...vì tôi biết anh chỉ là một sinh viên nghèo, còn phụ thuộc vào gia đình rất nhiều.
Hơn thế nữa, tôi không có những điều mà các bạn trẻ khi yêu khác có.Tôi chấp nhận yêu anh đồng nghĩa là tôi sẽ không bao giờ được phép đòi hỏi gì nhiều hơn mà cả hai đang có. Đơn giản, tình yêu là thế...Món quà đầu tiên anh tặng tôi là một hộp sao giấy do anh tự gấp, kèm theo là một mẫu giấy xinh xinh viết "Anh mãi mãi yêu em"..Tôi hạnh phúc, cứ đem ra đọc đi đọc lại. Một bữa cơm đạm bạc anh nấu cho tôi ăn mỗi lần tôi ghé phòng anh chơi, những buổi chiều mưa phùn rơi hai đứa lang thang trên những con đường vắng..Những mãnh ghép yêu thương nhỏ bé, vụn vặt thế thôi cũng làm tôi thật hạnh phúc.
Ngày tháng trôi, tình cảm tôi dành cho anh càng ngày càng sâu đậm...Để rồi một ngày buồn, một mình dạo bước trên những con đường thân quen. Tôi thấy bóng anh, hình ảnh quen thuộc mà tôi ghi đậm trong tim, mà nếu có lẫn vào giữa chợ Bến Thành thì hình bóng đầu tiên tôi tìm thấy chắc hẳn là anh. Anh đang cùng ai sánh bước bên nhau, cười nói thật vui vẻ...
- "Anh cần tiền, cô ấy có thể cho anh thứ mà anh cần, nhưng anh vẫn yêu tôi, chuyện anh và tôi yêu nhau, chỉ cần chúng ta biết là được"
Đó là những gì tôi cần cho một cuộc tình mà tôi luôn vun đắp...Nhiều lúc tôi trộm nghĩ, tôi như được đặt trong một chiếc bao lớn của cuộc tình này, chiếc bao kín màu.Không ai hoặc rất ít người biết về tôi trong mối quan hệ của anh.Lỗi là do anh, hay tôi quá ngốc nghếch...Tôi tin ở anh, tôi vẫn lặng lẽ nhìn anh ôm người con gái khác trong tay. Đôi lần, ghé phòng anh chơi rồi đột ngột người con gái ấy đến...tôi ngốc nghếch nấp sau cánh cửa tủ nhìn họ yêu thương. Tim tôi như quặn lại, đau lòng lắm, nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu anh dành cho tôi vẫn tồn tại...Đến khi lòng tin dường như cạn kiệt, anh chẳng còn để tâm đến tôi ra sao, như thế nào nữa...Tôi nên rút lui hay đấu tranh để giành lại tình yêu này.
Sinh nhật anh, tôi tặng anh những con hạc giấy mà bao ngày tôi tỉ mĩ từng nếp gấp..nhưng không trực tiếp mà nhờ đứa bạn thân đem đến.Cũng như anh ngày nào, tôi cũng kèm theo một mãnh giấy nhỏ xinh xinh, gỏn lọn một câu: "chúc anh hạnh phúc". Liệu anh có hiểu tôi muốn nói gì chăng? Tôi, đứa con gái nghèo, xấu xí, tự thấy mình đã không còn xứng với anh nữa...Bước ra khỏi cuộc tình ấy, có lẽ sẽ là cách tốt nhất để giải thoát cho cả hai trái tim đang bị ràng buộc không hạnh phúc.
Tôi tập cách đối diện với những nỗi buồn một cách bình thản. Cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nếu ta đừng quá mong đợi điều gì. Yêu thương cũng vậy, để nó nằm ở nơi sâu trái tim để nhắc nhở rằng cuộc đời có một ai đó để yêu là đủ lắm rồi..Nếu vết thương này là một thanh kim loại, thì có lẽ nó đã bị hoen rỉ vì những giọt nước mắt mặn đắng. Giờ đây, tôi đã hết yêu anh rồi. Hết yêu không phải là ghét, là cặm giận mà là sự tha thứ, là lãng quên. Tôi đã quên anh, giờ mối tình mới sẽ không hề nhạt nhẽo..hi vọng ai đó cũng thế..đừng lấp khoảng trống và làm đau người khác..
Đừng bi quan khi cánh cửa tình yêu bổng chốc khép lại..chắc chắn rằng trong hàng vạn con người kia sẽ có một người yêu thương và làm lành vết thương lòng của bạn.