Gửi bài:

Con trai có phải cũng dễ yếu mềm

(truyenngan.com.vn) Tôi mở FB lên ngay sau khi vừa mở cửa phòng. Đảo mắt qua newfeed, chưa có gì lạ. Tôi click vào Fb của anh. Tôi khóc, nước mắt cứ thi nhau trào ra mà tôi không kiềm lại được. Một dòng hiển thị rất rõ ràng : in relationship with....

***

Tôi viết những dòng này sau khi vừa khóc xong một trận cho thoả thuê những ấm ức và đau đớn trong lòng.

Và tôi viết nhưng dòng này ra đây, không mong anh ấy đọc được mà mong được trãi lòng.

Tôi vừa chia tay người yêu – nói là người yêu chứ kì thực chúng tôi chưa chính thức yêu nhau được ngày nào.

con trai co phai cung de yeu mem

Chuyện là tôi và anh vốn là bạn thân từ năm đầu tiên khi tôi bước chân vào giảng đường đại học. Anh hơn tôi một tuổi, nhưng thi trượt một năm, nên giờ học cùng khoá với tôi. Chúng tôi ở cùng một khu trọ, và học cùng một giảng đường, nên nghiễm nhiên trở thành một đôi bạn thân từ lúc nào chẳng rõ.

Nhớ những mùa thi, hai đứa thức đến sáng học bài. Thỉnh thoảng nhận được tin nhắn : "Mở cửa nhé, anh ở trước cửa". Anh đến để đưa cho tôi lúc cái bánh ngọt, khi cốc cà phê nóng hổi rồi lại chạy biến về phòng anh, để lại trong tôi rất nhiều sự cảm động.

Nhớ những mùa mưa, phòng tôi ở tầng một, nước ngập lênh láng. Anh lại xuống phụ tôi chuyển đồ tôi lên phòng anh, còn anh qua tá túc nhà bạn.

Nhớ những mùa nắng gắt, tôi và anh che chung một cái ô từ trường về nhà rồi từ nhà đến trường. Những câu chuyện cứ theo bước chân mà không dứt.

Tôi biết anh có tình cảm với tôi. Tôi nhớ khi đó là vào một đêm mùa đông, khi vô tình tôi để một stt trên FB "Khi nào cưới, anh nhớ mời e làm cô dâu nhé". Và chỉ vài giây sau, trên tường anh là 1 cái STT to tướng được caps lock và highlight : "Chắc chắn rồi, kể cả anh mời mà em không đồng ý, a cũng sẽ bắt cóc em làm cô dâu cho riêng mình". Đêm ấy, tôi được một phen tổng công kích từ bạn bè.

Mồng 1/4 năm đó, anh nhắn tin tỏ tình với tôi. Chẳng hiểu vì lí do gì anh đã chọn thời điểm ấy. Đó là một cái tin rất dài, đại thể là anh ấy có ý định yêu tôi. Và rất lâu sau đó, tôi mới nhắn lại một cái emo mặt cười, chẳng nói thêm gì, và tôi mặc định là chúng tôi đang yêu nhau một cách không-chính-thức.

Đó là câu chuyện của một năm trước và nó kéo dài đến cách đây một tháng. Trong thời gian đó, chúng tôi cư xử với nhau như đúng một cặp yêu nhau vậy. Tôi cũng có quà vào valentine, sinh nhật vào các dịp lễ. Anh ấy vẫn cứ chu đáo và có những lãng mạn bất ngờ. Tôi nghĩ, với tôi thế là đủ.

Cách đây một tháng, sau rất nhiều thời gian chờ đợi, cuối cùng tôi cũng có tên trong danh sách sinh viên đi trao đổi học tập trong vòng một tháng. Và điểm đến của tôi là Thượng Hải, tôi vỡ oà sung sướng còn anh cũng chia sẻ niềm vui ấy với tôi.

Trong một tháng ở Thượng Hải, chúng tôi không liên lạc được với nhau vì tôi nghĩ 1 tháng là quá ngắn ngủi nên tôi tranh thủ tối đa thời gian của mình để thăm thú và trải nghiệm. Đối với tôi đó là một trong những cột mốc thật đẹp.

Vừa đặt chân xuống sân bay, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh ra cổng để được ôm 1 người – ngừoi đã hứa sẽ đợi tôi ở đó. Là anh, tôi nhận ra anh rất nhanh, và cũng rất nhanh tôi gọi tên anh rất lớn và chạy về phía anh. Nhưng tuyệt nhiên, không có một một cái ôm nào cả. Vì sao tôi chẳng hiểu nữa, nhưng có một cảm giác lạ, thật lạ.

Cả quãng đường anh có vẻ bối rối. Tuy vẫn hỏi han tôi, vẫn ân cần với tôi, nhưng tôi cảm giác rất lạ. Anh đưa tôi về đến nhà, rồi quay xe đi luôn. Anh bảo anh không còn trọ ở đó nữa. Tôi hẫng người.

Tôi mở FB lên ngay sau khi vừa mở cửa phòng. Đảo mắt qua newfeed, chưa có gì lạ. Tôi click vào Fb của anh. Tôi khóc, nước mắt cứ thi nhau trào ra mà tôi không kiềm lại được. Một dòng hiển thị rất rõ ràng : in relationship with....

Trời ơi, chỉ mới một tháng thôi mà. Chuyện gì đã xảy ra trong một tháng ấy, tôi kéo xuống thời gian của cả một tháng trước và bắt đầu hiểu chuyện : là gia đình anh gặp chuyện không hay, là anh không liên lạc được với tôi và có cảm giác mất mát, là cô ấy xuất hiện, ở bên anh và nghe anh tâm sự, là cô ấy đã tỏ tình và anh đã đồng ý.

Anh đã mềm lòng nhanh vậy sao. Một năm của chúng tôi không bằng một tháng ở bên cô ấy sao ? Tôi sợ quá, tôi cứ dằn vặt mình mãi, là tại tôi không xứng đáng với tình yêu này sao ? Là tại cô gái kia đã quá giỏi chiếm đoạt được tình cảm của anh ? Hay tại anh dễ mủi lòng trước sự ân cần khác.

Nói không dám yêu nữa là không đúng, nhưng tôi sợ, liệu rằng có phải con trai ai cũng dễ yếu mềm ? Nếu thế tôi chẳng yêu nữa đâu, vì tôi là Bạch Dương, tôi ham chơi lắm, nếu thế thì làm sao suốt ngày ở một chỗ mà giữ khư khư trái tim đàn ông được. Vì đàn ông dễ yếu mềm....

Ngày đăng: 17/01/2014
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Trên đời này
 

Trên đời này, chẳng có ai vì mất đi một người mà không sống nổi, cùng lắm là đau lòng ba năm hay năm năm, ăn ít đi vài bữa, mất ngủ mấy đêm, gầy mất mấy cân, qua 8 đến 10 năm sau, lại có mối duyên mới, sinh con đẻ cái, ấm áp sum vầy rồi còn nhớ rõ ai là ai nữa.

Quả nhân có bệnh - Tuỳ Vũ Nhi An.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage