Gửi bài:

Tôi là người không lương

(truyenngan.com.vn) Lời anh nói khiến tôi an lòng. Nhưng cuộc sống không chỉ có vậy. Tôi cũng hiểu, khi đã làm cha mẹ không ai muốn con mình vất vả. Mẹ chồng tôi không là ngoại lệ, bà yên lòng sao được khi tất cả gánh nặng đều ở trên vai con trai bà. Tôi không trách mẹ, tôi chỉ thấy đau lòng.

***

Lớn lên trong một gia đình thuần nông nghèo khó, tôi luôn mơ ước đến một ngày nào đó mình có thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn "ăn sớm lo mai" kéo dài suốt cuộc đời ba mẹ mình. Để làm được điều đó, tôi đã cắm đầu cắm cổ vào học. Tôi học mọi lúc mọi nơi có thể. Học khi đang cắt cỏ, học khi chăn bò trên đồng, học khi đi đánh lưới trên sông, học khi ngồi ru em bên bếp,...Ba mẹ tôi chừng hiểu được điều đó nên sớm hôm quần quật tiết kiệm từng cắt, từng đồng nuôi con ăn học.

Ngày tôi ra trường, ba mẹ tôi mừng lắm, hãnh diện nữa. Trong tôi lúc đó căng phồng bao ước mơ. Tôi lao vào cuộc sống với tất cả những vất vả, ước mơ, lo toan dồn nén bấy lâu. Công việc dù không mấy thuận tiện, nhưng tôi vẫn có thể tự nuôi mình trong bữa đủ bữa thiếu.

tôi là người không lương

Cho đến một ngày, tôi chợt nhận ra, tôi yêu anh hơn tất cả mọi thứ quanh mình và cả bản thân mình nữa. Tôi về làm vợ anh với điều kiện không thể đeo đuổi cái nghề vác máy ảnh đi long nhong suốt đời được. Tôi chấp nhận miễn sao được ở bên anh là đủ. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ có thế, mà có lẽ nếu thời gian quay ngược lại tôi vẫn sẽ quyết định như thế. Tôi sinh con, nuôi dạy con. Đó là tất cả những việc tôi phải làm và đã làm.

Có lẽ anh rất yêu tôi, anh không hề phàn nàn về việc tôi không có lương. Anh luôn động viên tôi "Một người đi làm kiếm tiền thì phải có một người ở nhà lo cho gia đình chứ. Em lo nuôi con, lo phải không, đối nội, đối ngoại cũng không kém phần quan trọng. Em mà ra ngoài kiếm tiền thì ai lo việc đó."

Lời anh nói khiến tôi an lòng. Nhưng cuộc sống không chỉ có vậy. Tôi cũng hiểu, khi đã làm cha mẹ không ai muốn con mình vất vả. Mẹ chồng tôi không là ngoại lệ, bà yên lòng sao được khi tất cả gánh nặng đều ở trên vai con trai bà. Tôi không trách mẹ, tôi chỉ thấy đau lòng.

Để giải quyết vấn đề, tôi quyết tâm đi học lên cao học với mong muốn tìm được một chân giáo viên trong ngôi trường nào đó. Hai năm cao học kết thúc chóng vánh. Tôi ra trường với tấm bằng thạc sỹ bằng tất cả mồ hôi nước mắt của hai vợ chồng. Tấm bằng mà cả tôi và anh đổi bằng bao đêm thức trắng, bao ngày nhịn ăn, nhịn mặc, bao ngày tất bật chạy đi chạy về nuôi con, kiếm sống. Tấm bằng mà tôi tự hào rằng tôi đã học thật, thi thật, điểm thật và kết quả cũng thật tốt.

Nhưng tôi đã được gì sau tất cả những cố gắng đó. Không ai nhìn vào tấm bằng của tôi cả. Không một nhà tuyển dụng, một cơ quan nào thấy được rằng tấm bằng đó giá trị biết bao, một tấm bằng thật sau bao cố gắng thật. Câu trả lời mà tôi thường nhận được nhất là "Ai giới thiệu bạn đến đây?". Ai giới thiệu cần thiết vậy sao, tôi đủ năng lực để biết được mà đến, vậy thôi.

Tôi vẫn là người không lương.

Tôi không thể oán trách ai, hay điều gì cả. Tôi chỉ muốn nói rằng "Em xin lỗi anh vì em vẫn là người không lương. Em đã không thể san sẻ gánh nặng cùng anh. Xin lỗi anh."

Ngày đăng: 17/08/2013
Người đăng: vu thinh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Ở đây bán cà phê ngon hơn người yêu cũ của bạn
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage