Gửi bài:

Em và con người thật của chính em

(truyenngan.com.vn) Từ ngày quen và chia xa anh em đã nhận ra con người cũ của em ngày xưa đã biến mất em bây giờ đã thuộc về đêm thuộc về cái nhìn xa viễn vông mà em biết đôi tay em không đủ rộng để ôm nó vào lòng để thêm một lần nữa ánh nắng từ trái tim anh lại soi rọi cái màn đêm trong trái tim em.

***

Em!

Anh có thể gọi em là nắng khi tiếng cười em khanh khách trên sân trường mùa hạ.

Anh cũng có thể gọi em là mưa khi giọt nước mắt em lã chã rơi trên gò má

Nhưng em tự nhận mình là màn đêm vì đêm là con người thật của em.

em va con nguoi that cua em

Mỗi khi kim đồng hồ chỉ điểm khung giờ thứ chín đó là khoảng thời gian em sống cho riêng bản thân mình không cười không nói cũng không làm bất cứ điều gì chỉ lặng lẽ ngồi tựa vào thành dường nhìn về một nơi xa xăm nào đó mà em biết ở chốn ấy em có thể một lần nữa được tay trong tay với anh chạy dài bên bờ biển quê mình. Mỗi khi em cười thì nước mắt cũng nhẹ rơi theo chả biết tự lúc nào cái thói quen và cảm xúc xa xỉ ấy nó len lỏi trong tâm hồn em.

Có người bảo em lạnh lùng nguời lại bảo em quá thật thà người lại bảo em vui tính. Không! mọi người đều sai cả đúng không anh à mà đến cả anh cũng đâu biết rằng cảm xúc trong em nó như thế nào đâu nhỉ? Chắc tại anh yêu em chưa đủ sâu nên anh đâu biết được rằng cảm xúc tận sâu đáy lòng em nó như thế nào anh nhỉ. Anh bảo anh yêu em nhiều lắm nhiều rồi cũng chia ly phải không anh.

Từ ngày quen và chia xa anh em đã nhận ra con người cũ của em ngày xưa đã biến mất em bây giờ đã thuộc về đêm thuộc về cái nhìn xa viễn vông mà em biết đôi tay em không đủ rộng để ôm nó vào lòng để thêm một lần nữa ánh nắng từ trái tim anh lại soi rọi cái màn đêm trong trái tim em.

Em muốn được là nắng

Em muốn được là mưa

NHưng anh đã kéo màn đêm che phủ hồn em mất rồi

.....ĐÊM....

Ngày đăng: 26/08/2013
Người đăng: Cam Chanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage