Tôi phải bảo vệ tình yêu của mình như thế nào?
(truyenngan.com.vn) Người ta bảo: "Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên", thế mà mẹ tôi ép tôi nhiều quá. Tôi gần 30 tuổi mà chưa có một cô bạn gái nào có thể ở bên tôi quá 6 tháng. Nhà tôi thì chẳng giàu có gì cho cam: mẹ giáo viên, cha công chức nhà nước, kinh tế thuộc tầm trung cũng chẳng hơn gì ai, thế mà, bạn gái tôi luôn bị mẹ soi dưới góc độ khó chịu và gay gắt nhất.
***
Cô gái đầu tiên cô tôi là hồi tôi học phổ thông, mẹ mắng còn nhỏ mà yêu đương hỏng người nên mắng cô ấy suốt 1 tiếng đồng hồ ròng rã. Tôi chẳng rõ mẹ nói gì với cô ấy, chỉ biết sau hôm đấy, cô ấy tránh mặt tôi và tôi bị cả trường bêu rếu là thằng bám váy mẹ.
Cô gái thứ 2 của tôi là mối tình đại học năm hai, mẹ chê cô ấy ở quê Thanh Hoá, sau hồi tranh luận gay gắt với mẹ, cuối cùng mẹ chốt: " Quen ai thì quen, trừ gái ngoại tỉnh ra và đặc biệt là mấy đứa Thanh Hoá, Hải Phòng". Tôi đóng sầm cửa phòng và không quên ném trả một cái nhìn đầy hằn học với mẹ.
Mẹ tôi là thế, tôi là con trai một. Sau khi sinh tôi ra, bố mẹ không muốn sinh thêm vì sợ không công bằng trong việc phân chia tình cảm với hai đứa con. Khi đã lớn tuổi, bố muốn sinh thêm một đứa nữa cho vui cửa vui nhà thì mẹ không có khả năng nữa. Thế là tôi nghiễm nhiên trở thành người quyền lực nhất trong nhà....sau mẹ.
Ngay từ bé, tôi đã được bố mẹ bao bọc rất kĩ. Không đứa nhỏ nào dám trên chọc hay đánh tôi lấy một cái vì chỉ cần thấy tôi khóc thôi là bố mẹ tôi đã nổi đoá lên với chúng nó rồi. Bố mẹ yêu tôi, phải nói là rất yêu tôi mới phải. Vì yêu con mình quá, nên vô tình lại trở nên nhẫn tâm với con người khác.
Quay trở lại với tình yêu của tôi, năm thứ 3 đầy mơ mộng, sau khi kết thúc mối tình thứ 2 được 1 năm, tôi bắt đầu yêu và cảm nắng một cô bé khoá dưới trong trường: cực dễ thương và đáng yêu. Tôi theo đuổi cô bé ấy một thời gian và đã chinh phục được trái tim em sau 3 tháng. Tình yêu chúng tôi cực dễ thương, tôi yêu em rất nhiều và biết em cũng rất yêu tôi. Rút kinh nghiệm từ những lần yêu trước, tôi giấu nhẹm chuyện này, không cho một ai biết. Rồi tình cờ, mẹ thấy tin nhắn đến trong máy tôi khi tôi đi tắm, không ngần ngại, mẹ bấm gọi lại ngay và dĩ nhiên một cuộc hẹn được sắp đặt.
Khi nghe em bảo mẹ gọi cho em, tôi lạnh toát cả người, tôi sợ mẹ lại nói gì đó khiến cô ấy cảm thấy nặng nề nên quyết định sẽ đến và ở bên cô ấy trong suốt buổi nói chuyện.
Khi vừa thấy chúng tôi đến điểm hẹn, mẹ thốt lên: "Chưa gì mà thấy mách lẻo là không ưa rồi." Cô ấy hốt hoảng, cúi mặt xin lỗi, tôi cầm chặt tay em và bảo em ngồi xuống.
Sau một loạt tra hỏi, mẹ phán: "Cháu có thấy xấu hổ khi đi cùng thằng Huy nhà bác không. Mày cao bằng một nửa nó thì yêu đương gì. Về cố mà học cho xong, ra trường thiếu gì đứa phù hợp với cháu. Bác khuyên thật, tốt nhất là hai đứa chia tay đi, chứ bác không đồng ý rồi cũng không tới được đâu."
Cô ấy khóc nhiều, cảm giác bị tổn thương nhiều lắm. Nhưng tôi quyết rồi, tôi yêu cô ấy thì mẹ có cản tôi cũng cần có chính kiến riêng của mình. Tôi ở bên cô ấy, an ủi và hứa hẹn. Cô ấy cũng hứa là sẽ quên những gì mẹ nói để tiếp tục yêu tôi. Còn mẹ tôi vẫn thế, vẫn cay nghiệt và ngày càng cay nghiến hơn.
Đỉnh điểm là chuyện hôm qua. Mẹ gọi cô ấy đến nhà làm giỗ ông ngoại tôi. Nhà tôi đông người, lớn có, nhỏ có, ai cũng chỉ chằm chằm vào cô ấy với vẻ dò xét. Cô gái bé nhỏ của tôi sợ hãi, mặt cứ tái đi. Bữa cơm, khi chưa ai nói gì, mẹ đã cất tiếng:
- Hôm nay trước là chị mời cả nhà đông đủ về đây để giỗ bố, sau là chị muốn nhờ cả nhà xem có quen đứa nào tử tế hơn con bé kia thì giới thiệu cho cháu Huy nhà chị với. Rõ khổ, thằng bé ngoan quá, hai mấy tuổi đầu mà chả hiểu thế nào là tốt là đẹp.
Cô ấy bật khóc nức nở, rồi đứng dậy bỏ chạy. Tôi sợ hãi đuổi theo cô ấy. Tôi ôm cô ấy vào lòng thật chặt, còn cô ấy thì khóc nhiều quá. Tôi nghe rõ sự tan nát của em. Mẹ tôi thật quá đáng, từ một bà mẹ đáng kính, yêu con hết mực, mẹ tôi đang trở thành một người đàn bà độc ác, là nỗi sợ hãi của người con gái tôi yêu. Tôi biết nếu nghe mẹ chia tay em thì tôi hèn nhát quá, nhưng cứ cố thì người chịu thiệt thòi nhiều nhất lại là em.
Tôi không biết em có thể chịu đựng được đến lúc nào nữa, nhưng tôi biết mẹ tôi sẽ không chịu dừng lại dễ dàng như thế đâu. Tôi phải làm sao đây, tôi phải bảo vệ tình yêu của tôi thế nào đây. Tiếp tục hay từ bỏ, tôi cần một con đường ít nước mắt nhất.