Tôi cũng muốn được yêu thương!
(truyenngan.com.vn) Và rồi, tôi chẳng muốn tin vào bất kì mối tình nào nữa, tôi sợ đàn ông...
***
Cuộc đời, ai cũng muốn hoàn hảo, tôi cũng không nằm ngoài số đó nhưng ông trời lại lấy đi của tôi rất nhiều thứ...Ừ thì tôi là một cô bé khuyết tật, một cô bé mà bất kể đi đâu hay làm gì cũng đều bị coi như con nít mặc dù tôi đã ngoài 20. Với cái tuổi ấy, như bao bạn bè, tôi phải được yêu thương theo đúng nghĩa của nó, nhưng các mối tình đến rồi lại đi như những cơn mưa mùa hạ, bất chợt và nhanh trong chốc lát. Ông trời lại tiếp tục cướp đi mẹ, mang mẹ ra khỏi cuộc đời tôi...tôi trách mẹ, tại sao bỏ tôi ra đi như vậy, có phải tôi đã làm khổ mẹ quá nhiều nên mẹ không còn thương tôi nữa mà ra đi...nhưng tất cả là định mệnh, tôi mỉm cười đón những điều tốt đẹp trong cuộc sống...tôi cố gắng từng ngày, từng ngày để được yêu thương...
Dường như để trả lại những thứ đã lấy đi, ông trời cho tôi sở hữu một gương mặt xin xắn, như mấy cô bạn tôi nói đó là một gương mặt baby, đáng yêu, dễ mến, đôi mắt to, tròn, có cái nhìn sâu thẳm và đượm chút buồn. Nụ cười tươi, đôi má phúng phính lúc nào cũng hồng lên, nếu như không ai biết tôi là cô bé khuyết tật thì họ sẽ mê tôi ngay từ lần đầu.
Mỗi khi online facebook thông báo của tôi cũng ngập lên và chắc chắn rằng trong những dòng thông báo đó là những lời khen: Em xinh quá, em đẹp quá, em ở đâu thế...bla..bla...vì họ đâu biết gì về tôi. Các cụ nói "con trai yêu bằng mắt" đúng không sai, hầu như ai ai thấy con gái đẹp cũng lao vào làm quen, cứ nói anh yêu không vì nhan sắc, yêu vì tâm hồn nhưng nếu em không đẹp thì chắc không có cuộc nói chuyện về sắc đẹp và tâm hồn như thế...
Có biết bao nhiêu người đến với tôi, tôi cũng mở rộng lòng mình vì tôi luôn hi vọng tìm được một người yêu tôi thật lòng. Tôi luôn hi vọng ông trời sẽ mang người đó đến cho tôi, vì cuộc sống này tôi đã quá cô đơn rồi, tôi không muốn sống cả một cuộc đời cô đơn như thế...
Một cô bé thông minh như tôi, cũng làm hút hồn nhiều anh chàng trong các cuộc nói chuyện qua điện thoại, cộng thêm một gương mặt xinh xắn đủ để cho họ muốn gặp và có được tôi. Nhưng mỗi lần gặp gỡ là mỗi lần trái tim tôi bị tổn thương. Các tin nhắn, sự quan tâm dần thưa thớt sau mỗi lần gặp mặt, hoặc nếu có nhắn tin, gọi điện nói chuyện thì sẽ chẳng bao giờ đề cập tới chuyện yêu đương, mà chỉ là lòng thương hại của một số kẻ có tâm và biết suy nghĩ hơn chút...
- Làm quen nhé!
- Được thôi!
Đó là dòng tin nhắn tôi nhận được qua ô cửa chat facebook của một người mang tên Mãi mãi là người tình. Nói chuyện cho vui, tôi biết chắc rằng lại tiếp tục một mối quan hệ mới và rồi sẽ chẳng đi tới đâu. Vì rằng khi ai nhìn thấy tôi họ sẽ chẳng còn dám đề cập đến tình yêu nữa. Tôi quyết định không nói sự thật về mình, tiếp tục nói chuyện với anh, như vậy tôi sẽ kéo dài thời gian được người khác quan tâm vào mỗi sớm thức dậy và mỗi khi cô đơn. Nhưng sẽ chẳng thể kéo dài lâu hơn nữa. Anh thích tôi, đơn giản là vì tôi đẹp trong những tấm hình, những dòng stt đầy tâm trạng và mùi mẫn, những cuộc nói chuyện làm anh vui vẻ, chúng tôi dần hiểu nhau và như thuộc về nhau ở thế giới tâm hồn. Chưa ai đặt ra câu hỏi tại sao không có một tấm hình nào của tôi chụp đầy đủ cả thân hình, duy nhất có anh, anh hỏi tôi điều đó. Tôi sợ...sợ nói ra sự thật và rồi một người nữa lại ra đi...tôi lặng im sau câu hỏi của anh...
Hai, ba..bốn hay một tuần...tôi không dám nói chuyện với anh, nỗi buồn vây kín...tôi cô đơn, tôi mặc kệ những tin nhắn, những cuộc gọi điện của anh..vì tôi biết, tôi không thể nói dối anh thêm nữa, chẳng có mỗi quan hệ nào là mãi mãi khi hai người chưa bao giờ gặp nhau.
Và rồi, tôi lấy can đảm để đối mặt với sự thật, tôi sẽ dũng cảm cho anh biết, tôi, một cô bé khuyết tật, không thể đi lại như một người bình thường, không thể mặc những chiếc váy lung linh màu sắc, những chiếc quần Jeans sang trọng hay một đôi guốc cao mà tôi vẫn từng ao ước...không thể nắm tay anh, cùng bước những nhịp đều đặn trên con phố đầy thơ mộng mà chúng tôi vẽ ra trong những cuộc nói chuyện, không leo núi mà cũng chẳng thể đi đạp vịt trong hồ...
- Anh à, em là một cô bé khuyết tật, em xin lỗi vì đã giấu anh trong suốt quãng thời gian qua, vì em chót yêu anh mất rồi...nên em muốn giữ anh bên mình như thế!
Tôi lấy hết can đảm ấn nút gửi, rồi không kìm nén được cảm xúc, nước mắt cứ trào ra..tôi khóc, những giọt nước mắt đau đớn đến cùng cực. Cuộc đời cũng có nhiều người khuyết tật như tôi, họ vẫn được yêu thương đấy thôi, sao tôi phải bi quan như thế. Tôi nghĩ, rồi tự tay lau khô những giọt nước mắt mà tôi cho là thừa thãi ấy. Tôi phải nói thật với anh, để biết ai là người thật lòng.
Tút tút...tin nhắn báo...
- Tại sao em lại làm như thế, em đã nghĩ sai rồi, dù em có là người như thế nào thì anh vẫn muốn gặp em, ngốc ạ!
Tôi đã quyết định gặp anh, một chút son môi, phớt nhẹ đôi má hồng, chăm chút đôi mày trong lần gặp mà tôi cho là trọng đại ấy. Anh đúng không giống với những người đàn ông khác, nhìn tôi đầy thông cảm và sau lần gặp ấy, các tin nhắn quan tâm của anh nhiều hơn tôi tưởng. Tôi yêu anh...
Nhà anh nghèo lại ở một vùng quê xa xôi,hẻo lánh nhưng anh là người có học, tôi chẳng khi nào nghĩ một người đẹp trai, thông mình, học giỏi lại yêu một cô gái như tôi và muốn lấy người như tôi làm vợ. Nhiều lúc trộm nghĩ tôi sẽ rời xa anh vì không muốn làm gánh nặng cho anh. Ba anh đã mất, anh còn mẹ già và đàn em thơ bé, thêm tôi nữa là biết bao con người anh phải lo.
Tôi có gắng, kiếm thật nhiều tiền bằng nghề thợ may trong quán nhỏ của mình, dành dụm chút ít mong giúp được gì cho anh. Nhà tôi cũng khá lại ở phố nên ba tôi đã có kế hoạch sẵn cho cô con gái của mình, một căn nhà, một lô đất và một chút để dành. Tôi chẳng tiếc gì anh, luôn mong mình không phải là gánh nặng cho anh. Tôi càng tin và yêu anh hơn khi anh đưa tôi về nhà ra mắt mẹ và các em, tôi bất ngờ khi tất cả mọi người đều thân thiện, nhìn tôi như một người bình thường...những giây phút ấy, tôi nguyện được cùng anh đi hết cuộc đời, tôi sẽ là một người vợ tốt, lo cho anh ăn học và xin được một công việc đoàng hoàng ngoài phố bằng số tiền tôi dành dụm được và số tiền ba gửi ngân hàng cho tôi.
Ba tôi thương con và cũng rất quý mến người hiền lành như anh, coi anh như con trong nhà, chúng tôi chưa thể đi tới hôn nhân vì anh còn đang lo cho sự nghiệp. Những ngày tháng hạnh phúc khi có anh bên cạnh, tôi như có thêm động lực, tin, yêu cuộc sống này...
Chúng tôi đã ở bên nhau 4 năm kể từ ngày tôi quen anh, một quãng thời gian không phải dài so với cuộc đời một con người nhưng đủ để cho một tình yêu trở nên sâu đậm. Tôi đã dùng hết số tiền dành dụm được và sổ tiết kiệm ba gửi cho tôi để lo cho anh một công việc như anh mơ ước. Tôi mơ về một ngày mặc chiếc váy cưới tinh khôi và một gia đình hạnh phúc, tôi sẽ nấu cơm chờ anh mỗi buổi chiều và có những cô bé, cậu bé xinh xắn như tôi và anh.
Như là định mệnh, vào một ngày mùa thu, gió trời chở biết bao hơi lạnh, mùa con người ta muốn được yêu đương, hò hẹn, mùa của những giây phút quan trọng của cuộc đời, mùa mà tôi ao ước được mặc chiếc váy tinh khôi, nắm tay anh hẹn ước đi cùng anh tới hết cuộc đời này...nhưng mùa ấy lại không dành cho tôi, không phải của tôi...mùa hạnh phúc của anh và cô gái mặc chiếc váy tinh khôi khác...tôi chờ cơm anh trong khi ở một nơi nào đó anh đang trao cho cô ấy chiếc nhẫn cưới hồng...tôi đau đớn...không biết đây là lần thứ bao nhiêu một cô gái như tôi phải chịu đau đớn của cuộc đời mà chưa lần nào trái tim tôi đớn đau như thế...tôi không thể khóc nữa rồi...tôi quá tin anh, trong suốt 4 năm, tôi đâu có đi được nhiều, anh bận bịu học tập, tôi cảm thông - vô hình tạo cơ hội cho anh xây đắp tổ ấm với một người con gái khác, coi gia đình tôi như nhà trọ không tiền...
Tôi đã tìm tới cái chết, một bước đi mà tôi vẫn từng nghĩ là ngu si nhất trong cuộc đời...nhưng trong những giấy phút này, nó như chung đường với tôi...tôi mất hết niềm tin vào cuộc sống!
Bạn phải mạnh mẽ hơn, không thể ra đi một cách vô nghĩa...bạn tôi đã ôm tôi trong lúc tôi điên dại, khổ đau nhất và khuyên tôi như thế. Tôi trải qua bao tháng ngày như kẻ vô hồn. Sẽ chẳng thể nào xóa đi vết thương ấy...tôi mất hết lòng tin vào đàn ông, tôi căm ghét đàn ông. Và dĩ nhiên với suy nghĩ ấy tôi không muốn lấy chồng.
Ngày tháng trôi qua, tôi trở về với trạng thái ổn...tôi hiểu ra rằng: Tôi không nên đặt niềm tin và tình yêu vào ai đó quá nhiều, cũng không nên thù hận khi ai đó bỏ mình ra đi...không vì một thằng đàn ông đê tiện mà mất hết niềm tin vào cuộc sống,vào tình yêu và mất niềm tin vào biết bao người đàn ông chân thành khác...không thể từ bỏ cuộc sống còn biết bao tươi đẹp mà ra đi vô nghĩa, hãy sống và sống thật ý nghĩa. Tôi là cô bé khuyết tật nhưng tâm hồn chưa khi nào khuyết tật...tôi tự hào về điều đó và hãnh diện nói với mọi người rằng: tôi xứng đáng được trân trọng và yêu thương!