Mùa hoài niệm
(truyenngan.com.vn) Xin được dành tặng cho riêng em những hoài niệm của tôi!
***
Một mùa hè nữa lại trôi qua. Thấm thoắt cũng đã gần 6 năm. Đôi lúc tôi vẫn lặng đi trước tất cả mọi thứ. Cái cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên vô hình chỉ có tôi đang đối mặt với chính mình mà thôi. Chẳng hiểu sao dù đứng giữa cái mà người ta gọi là hạnh phúc tôi lại “quyết đoán” nhanh đến vậy .
Tôi vẫn còn nhớ đến mùa hè năm ấy. Mọi thứ đến thật nhanh nhưng khi ra đi thì trải dài như vô tận. Con đường mà tôi đi không có em và cũng chẳng có thêm một ai. Dù gặp nhiều người nhưng trong tôi vẫn không có một ai khác có thể so sánh với em. Có lẽ vì tôi vô cảm và có lẽ rằng được gặp em là niềm may mắn nhất trong cuộc đời của tôi.
Em không có một đôi mắt rất buồn và một cái tên đẹp. Lúc đầu tôi thực sự thích cái tên của em. Nó gợi cho tôi một cái gì đó buồn man mác mà không thể biết nó là điều gì. Tôi thích em mà đến chính cả bản thân cũng không hề hay biết. Tình cảm là một thứ gì đó khó hiểu và không thể nào tính toán được. Tôi luôn là người tính toán cho mọi thứ nhưng rồi người tính cũng không thể nào bằng trời tính. Em đã chinh phục con tim tôi bằng những điều tưởng chừng thật bình dị nhất.
Em luôn là người con gái ăn mặc rất giản dị, không cầu kỳ và duyên dáng. Em có một chút gì đó ương bướng và chua ngoa. Cái đặc tính có lẽ chỉ con gái mới có! Tôi vẫn nhớ trong lớp chẳng có đứa con trai nào dám trêu đùa em cả vì em sẽ chẳng ngại ngần gì mà không mắng cho chúng một trận. Em luôn cố gắng, gắng làm mọi thứ bằng tất cả những gì mình có thể. Và đó là điều khiến cho tôi yêu em. Ở cái thế hệ 8x đó con gái có một chút gì đó e thẹn và hay ngượng ngùng không giống như bây giờ, mọi thứ đã khác. Xã hội giờ đã thay đổi, quyền của nam và nữ đã bằng với nhau, nhưng điều gì cũng có mặt trái của nó, chính trong sự công bằng đã không có công bằng. Cái giá mà mỗi chúng ta phải trả quả thật là rất lớn cho sự tiến bộ, hiện đại.
Tôi thích em mỗi khi đi ra nắng em không dùng ô mà chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai vì khi đó em thật bình dị. Tôi thích đôi bàn tay chai sạn của em vì tôi biết em luôn phải làm mọi công việc trong gia đình. Tôi thích nhìn khi em chạy vì nó không yểu điệu một chút nào cả mà trông em rất nỗ lực. Tôi thích khi bên em dù em ít nói nhưng ai cũng thấy trong lòng ấm lại và thật hạnh phúc. Tôi thích tất cả những điều thuộc về em. Những điều bình dị đến lạ thường nhưng dường như tôi không thể tìm thấy ở bất kỳ một ai khác ngoài em. Với tôi em là một người bình thường, và tôi thực sự yêu cái bình thường đó. Cái mà ai cũng cần là một người con gái luôn biết sống bằng nghị lực của mình, một người con gái biết sẻ chia lắng nghe chứ không phải một người nói nhiều hơn làm. Tôi thực sự rất ghét những đứa con gái lúc nào cũng ẽo ẹt vì trông thật nhố nhăng và buồn cười, những người mà một chút nghị lực và tự bản thân vận động cũng không có. Con người sinh ra ai cũng cần được quan tâm và chăm sóc chứ không phải chỉ biết ỷ lại vào những người khác và trở thành gánh nặng. Hơi tí là khóc, một tý là giận hờn... họ mãi mãi chỉ là những tiểu thư sống trong cung điện để chờ đợi những chàng hoàng tử cưỡi bạch mã trong truyện cổ tích mà thôi. Thật buồn cười vì cuộc đời này không giống truyện cổ tính cho lắm!
Sống trên đời đôi lúc phải biết giữ tất cả những nỗi đau thương, kìm nén nước mắt để mang lại một nụ cười cho ai đó mà ta yêu thương, vì biết đâu nụ cười ấy sẽ thay đổi cuộc đời một ai đó hay đơn giản là để họ biết rằng ở đâu đó vẫn có niềm vui dù là ít ỏi. Tôi nhận ra rằng trong cuộc sống có những thứ mà phải biết “cúi xuống” để nhặt lên. Hạnh phúc đôi khi luôn ở bên mỗi chúng ta, nhưng rồi chúng ta cứ mãi chạy đuổi theo những thứ xa vời vốn không thể nào thuộc về mình. Để rồi khi chúng ta nhận ra hạnh phúc thực sự không ở đâu xa cả mà luôn ở bên cạnh ta, khi đó ta đã “đánh rơi” mất và không đủ dũng khí để cúi xuống nhặt nó lên. Để rồi mãi mãi không tìm lại được. Tôi biết người con gái như em là một người đủ dũng cảm để làm được điều đó.
Ai cũng có thể với tay, cũng có thể chạy đuổi theo những điều xa xôi nhưng có mấy ai biết dừng lại, nhặt lên những thứ thật bình thường và quý trọng nó. Như một ai đó đã nói “Ta thích ngắm sao vì 2 lẽ: một là nó sáng, hai là ta chả hiểu gì về nó cả.”. Trong bầu trời đầy sao trông thật huyền ảo đó thì ai cũng bảo trăng và sao thật đẹp, chính chúng đã tạo nên những ánh sáng diệu kỳ. Nhưng với riêng tôi chính màn đêm tạo nên sự huyền ảo, lấp lánh đó. Những vì sao luôn ở đó, chúng không hề đi đâu cả, nhưng vì sao đó vào lúc ban ngày khi mặt trời chói sáng thì chúng lại trở nên lù mờ, thảm hại đến vậy. Chính màn đêm khiến cho các vì sao rực rỡ nhưng vì ánh sáng chói lọi đó khiến cho ai cũng nghĩ rằng sao mới là ánh sáng.
Càng gặp nhiều người thì tôi càng thấy mình là người may mắn, và hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là có được một người yêu thương luôn ở bên cạnh, cũng không phải là có thật nhiều tiền, hay có quyền lực, địa vị trong xã hội. Hạnh phúc đơn giản là có thể ấm lòng khi nghĩ về một ai đó, một kỷ niệm đẹp chứ không phải chiếm giữ lấy trái tim của họ. Chúng ta quý trọng tình yêu nhưng không thể đem bỏ vào lọ và cất đi vì chúng sẽ chết nghẹt. Thay vào đó ta hãy cho chúng một đôi cánh để bay xa hơn. Dù cho một lúc nào đó khi đã vượt qua tầm kiểm soát ta sẽ mãi mất đi nó. Nhưng những thứ vốn không dành cho chúng ta thì không có lý do gì để cố gắng giữ lại cả vì điều đó là vô dụng. Chúng ta có thể có rất nhiều tiền nhưng lại không thể mua được dù chỉ một giây trong quá khứ. Chúng ta có quyền lực và địa vị nhưng lại không thể có một ai để tin tưởng và chia sẻ. Tôi thật may mắn khi gặp em, yêu em và sống mà chẳng nuối tiếc điều gì cả.
Từ khi gặp em tôi đã biết sống vì một điều gì đó, yêu thương một ai đó trong cuộc đời này. Có những lúc tôi thầm cảm ơn cuộc sống này đã đưa em đến bên tôi dù thật ngắn ngủi nhưng có ý nghĩa. Em đã đến bên tôi khi cả thế giới này quay lưng lại với tôi, khi tất cả những niềm tin, những ánh sáng vụt tắt thì em đã nhẹ nhàng hiện ra. Mọi thứ đã ra đi chỉ để tôi nhận ra rằng cái mà người ta gọi là mọi thứ đó có thực sự là quan trọng với tôi? Em đã dậy tôi sống mà không cần quan tâm những người xung quanh nghĩ về mình như thế nào. Cuộc sống này có quá nhiều người, nếu lúc nào cũng quan tâm tới ai đó nghĩ mình như thế nào thì mình chẳng khác nào con rối, mỗi phút giây đều bị thay đổi mà chẳng bao giờ được là chính mình cả. Chỉ cần biết một điều rằng những người mà chúng ta yêu thương nghĩ về ta như thế nào mà thôi. Tôi ghét cái giả tạo mà con người luôn nói là mọi người, tập thể, chúng ta. Họ chỉ biết hô hào, giả vờ quan tâm để rồi một lúc nào đó khi mọi thứ đã biến mất thì cái gọi là mọi người, tập thể, chúng ta... đấy nó nằm ở đâu? Tình đồng đội là mỗi người luôn biết phải cố gắng, cố gắng hết mình chứ không phải ỷ lại và dựa tất cả vào người khác.
Em đã cho tôi biết phải quý trọng hơn những phút giây mà mình được sống. Chẳng ai biết được tương lai thế nào, quá khứ không thể thay đổi, cái mà chúng ta có duy nhất là hiện tại mà thôi. Hiện tại là thứ duy nhất mà cuộc sống ban cho ta, những ai biết sống hết mình trong những giây phút còn có thể thì mới nhận ra rằng đó là hạnh phúc. Nếu một ai đó khi biết mình chỉ sống được một thời gian nữa thì họ sẽ cố gắng, cố gắng làm tất cả những gì mình muốn và có thể. Nhưng rồi khi đó có phải là đã quá muộn! Thay vì chờ đợi tương lai bước tới thì em đã cho tôi biết rằng mình phải bước tới tương lai bằng tất cả những gì mình có thể. Trong cả cuộc đời này tôi luôn sống trong cô đơn nhưng thực sự khi nhìn lại những gì đã qua, những hoài niệm của mình tôi thấy rất hạnh phúc và không thấy một chút nuối tiếc nào cả. Tôi đã sống một cuộc sống tự do hơn bất kỳ một ai. Tôi làm tất cả những gì mình có thể, những gì mà mình suy nghĩ, những gì mà tôi mơ ước, và đã sống trọn vẹn từng giây phút như thế tôi nuối tiếc điều gì? Hối hận thì có chứ hối tiếc thì không!...
Mỗi mùa vẫn nhẹ nhàng trôi qua, thời gian như một dòng suối, những con nước chảy qua sẽ không thể nào trở lại. Hạnh phúc hay nỗi buồn theo thời gian thì mọi thứ cũng sẽ thay đổi, những vết thương sẽ lành và bớt đau đớn hơn xưa. Khi đứng thật gần hạnh phúc, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi là có được thì tôi mới chợt nhận ra rằng mình không thể nào giữ được hạnh phúc đó vì nó vốn không dành cho tôi. Cái cảm giác rằng ước mơ đã ở rất gần nhưng ta không thể bước tới, chấp nhận nó thật sự là đau đớn! Ai đó khóc, ai đó lưỡng lự và cũng có ai đó tiếc nuối nhưng với riêng tôi tôi đã quay lưng bước đi mà không hề suy nghĩ gì cả. Tôi cũng không biết vì sao mình lại làm vậy dù khi đó tôi đã ngước mắt lên trời và bước đi. Nước mắt có vị đắng nhưng khi đớn đau thì thì nó lại chẳng có vị gì cả, chỉ nhạt nhẽo mà thôi. Cũng chẳng phải vì tiếc nuối mà đó là cái giá mà tôi phải chấp nhận với chính mình. Tôi đã chọn được con đường mà tôi thấy tôi muốn và tôi có thể!
Trong những hoài niệm về hạnh phúc khi ở bên em. Buồn đau có, nước mắt có và hạnh phúc thực sự cũng có. Tất cả đơn giản là tình yêu, là cuộc sống. Khi không đủ năng lực để thay đổi một điều gì đó thì con người chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi đã không thể làm gì khi hạnh phúc ra đi. Nhưng rồi sau khi hạnh phúc đi tôi đã tự hứa với lòng mình rằng mình sẽ thay đổi, mình phải mạnh mẽ hơn để khi hạnh phúc ra đi tôi có đủ dũng cảm và năng lực để giữ nó thật chặt bên mình. Tôi sẽ vẫn sống khi không có em đi bên đời vì trong tôi những ký ức, những hoài niệm thật đẹp đó là những phút giây đẹp nhất trong đời mình.
Cuộc sống không đẹp như những bài viết cho hay, những câu thơ hoa mỹ. Cuộc sống đẹp hay xấu đều do suy nghĩ của mỗi chúng ta lựa chọn. Khi đứng trong bóng tối ta có thể nhìn thấy những điều mà ở trong ánh sáng nó bị lu mờ. Khi nói ít đi và lắng nghe thật nhiều ta có thể nghe được âm thanh của vạn vật, của sự sống. Khi nhắm mắt lại ta có thể hình dung ra những con đường mà chính chúng ta đã lựa chọn, dù không đẹp, không bằng phẳng nhưng ta thấy vui vì mình đã luôn là chính mình. Khi lặng yên ta có thể lắng nghe được chính nhịp tim của mình, lắng nghe những gì con tìm mách bảo...
Xin được đặt tên cho em, cho những phút giây hạnh phúc trong đời tôi là Hoài Niệm. Một chút gì đó của Kỷ Niệm và Hoài Mong. Cảm ơn những mùa Hoài Niệm đã đi qua! Cảm ơn em vì tất cả.
ND, 05/06/2013
Nguyễn Ích Hoàn