Từ những điều bình dị
(truyenngan.com.vn) Tôi đã không còn nhớ hết về những điều mà Mẹ đã làm cho mình nữa...
***
Mẹ có đôi bàn tay thô ráp với những vết chai sần. Mẹ làm tất cả những việc trong gia đình, có lẽ vì thế nên bàn tay mẹ mới vậy.
Khi còn bé tôi rất ghét những người đàn ông trong gia đình chẳng biết làm gì ngoài sai bảo vợ của mình. Nhưng rồi tôi cũng không hơn được họ điều gì cả. Tôi cũng chỉ đi học rồi về ngủ, quần áo cũng chưa từng giặt bao giờ nữa. Mẹ không cằn nhằn mà chỉ lủi thủi làm một mình. Chị gái thì cũng chỉ biết đến học chứ không giúp được gì hơn. Trong mắt của những người hiện đại có lẽ Mẹ không khác Osin là bao nhiêu. Cuộc sống trong cái thế hệ xa xưa có lẽ là như thế. Người phụ nữ có thân phận thật nhỏ bé.
Khi tôi đã lớn, đi học xa nhà, một năm chỉ về có vài ba lần. Mẹ cũng không nói năng hay hỏi thăm. Những lúc tôi về Mẹ cũng cố gắng nấu cho tôi một bữa dù thật sự bà nấu rất vụng về. Tôi vẫn cố gắng ăn hết cả. Xa nhà đã lâu, đôi khi nhìn thấy ai đó nấu ăn tôi thấy lòng thật buồn tủi và thầm mơ có một bữa cơm gia đình đầm ấm, nhưng thực sự trong nhà tôi không có một bữa ăn nào yên ấm cả. Tôi vẫn hay cười một cách ngớ ngẩn rằng mình có những gì đây? Rồi đến lúc tôi đi ra trường để học Mẹ gói cho tôi từng đôi đũa, cái bát, bánh kẹo... Tôi không lấy rồi bảo Mẹ có tiền thì cho chứ những thứ này cồng kềnh lắm. Mẹ không nói gì mà cứ cố bảo tôi mang được tí nào đỡ tiền tí ấy. Tôi biết Mẹ buồn nhưng rồi cái sĩ diện của đàn ông làm cho tôi đi một cách vội vàng.
Tôi có một quá khứ "hoành tráng", tôi học hành bết bát, nghỉ học liên miên, chỉ lao đầu vào chơi games, Mẹ suốt ngày đi tìm và bảo tôi đi học, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Tôi không bỏ được vì đó là niềm vui, niềm đam mê duy nhất của tôi trong lúc đó. Mẹ biết nhưng không làm được gì mà chỉ biết bỏ qua để tôi tiếp tục. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho quãng thời gian đó của mình và không hiểu tại sao Mẹ lại có thể chấp nhận được mình nữa. Có lẽ tình yêu thương đã làm nên điều đó.
Ngày 8 tháng 3, ngày 20 tháng 10 Mẹ chưa từng được bố tôi tặng cho một thứ gì cả. Bà thiệt thòi nhất trong những người phụ nữ mà tôi biết. Nhưng bà chưa từng than thở dù chỉ một lần vào những ngày đó. Tôi biết đôi khi sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, và chỉ có tình yêu thương con cái mới khiến cho bà sống tiếp như vậy. Tôi cảm thấy Mẹ thật vĩ đại.
Giờ đây tóc mẹ đã bạc hơn nửa rồi mà vẫn chưa từng được nghỉ ngơi dù chỉ một lúc. Tôi thấy bà thật bất hạnh khi có tới 3 đứa con mà chẳng nhờ được một chút nào cả. Đứa có điều kiện thì chỉ biết lo cho bản thân mình, còn đứa không có điều kiện biết lấy gì mà cho!. Cái cuộc sống hiện đại khiến cho giá trị của con người đối với những người thân đã luôn ở bên mình chẳng ra một cái gì cả. Thật thối nát cho cái gọi là hiện đại đó. Nhưng rồi biết trách ai khi ai cũng vậy cả mà thôi. Phần con không bao giờ có thể tách hoàn toàn ra khỏi "Con Người" cả. Tôi thật lòng muốn nói xin lỗi với Mẹ. Con xin lỗi Mẹ nhiều!
NĐ 20/10/2012
Nguyễn Ích Hoàn