Gửi bài:

Chờ một ngày hạnh phúc

(truyenngan.com.vn) "Trong tình yêu đợi chờ là hạnh phúc..."

Nghe câu hát vang lên nó khẽ mỉm cười nhợt nhạt mà lòng chợt thấy buồn. Nó cũng đã từng một lần trong đời nghĩ rằng tình yêu sẽ đẹp khi trải qua thời gian và thử thách, rồi một ngày hạnh phúc cũng sẽ mỉm cười với nó, với những trái tim biết yêu thương thật lòng và biết chờ đợi hạnh phúc...Bao ký ức lại ùa về trong nó, chợt nhẹ nhàng, chợt miên man...và mãi mãi....

***

kỉ niệm

Nó và hắn quen nhau trong một dịp thật tình cờ, đó là lần đầu tiên nó xa nhà ra Quy Nhơn thi đại học. Ngồi trên xe đò mấy tiếng đồng hồ lại bị say xe nên khi tới nơi, nó mệt nhoài. Nhìn thấy quán nước nhỏ bên đường đối diện trường dự thi, nó bước vô ngồi uống nước cho khỏe lại. Hắn lúc đó cũng là một người đi thi đại học, chẳng hiểu sao ngồi giữa biết bao nhiêu người trong quán, nhưng hắn chỉ để ý đến nó, một cô bé trông có vẻ nhà quê, ngốc nghếch, gương mặt có vẻ ngộ ngộ và đờ đờ đến lạ kỳ. Hắn mạnh dạn bước tới chỗ nó hỏi:

- Bạn cũng đi thi à?

- Ừ có gì không bạn?

Nó lạnh lùng trả lời người bạn mới, tính nó là thế vẫn cứng nhắc, vẫn luôn giữ thái độ xa cách ấy với người lạ mà nó chưa từng quen biết. Trong lòng nó nghĩ "đang mệt, gặp trúng người rảnh rồi, trả lời vậy là sẽ không làm phiền mình nữa". Thế nhưng hắn vẫn kiên trì:

- Mình cũng đi thi, chỉ hỏi bạn cho biết thôi, mà trông bạn có vẻ mệt mỏi quá. Bạn từ xa tới hay sao vậy?

- Mình ở Đaklak tới bạn ơi!

Cứ như thế nó ngồi và nói chuyện qua lại với người bạn ấy, nó dần nhận ra người này cũng có vẻ hiền lành và hòa đồng đó chứ. Câu chuyện chỉ bị cắt ngang giữa chừng khi cô chủ quán ra hỏi nó tìm thấy phòng trọ chưa, và rồi nó quyết định ở lại phòng trọ của quán nước ngay gần trường để đi thi cho gần.

Nó đứng dậy khẽ chào người bạn mới, rồi xách ba lô đi theo cô chủ quán. Nó ở chung với 2 cô bạn nữa ở Nha Trang và Gia Lai. Hôm đó 3 đứa bạn gái lần đầu gặp nhau, bày ra nào bánh gạo, bưởi ra ăn. Hai người bạn mới còn đem bớt trái cây qua mời 2 người bạn ở phòng bên cạnh.

Chiều tối nó đang ngồi xem lại bài vở, chợt có tiếng gõ cửa, nó ra mở cửa. Nó giật mình khi nhìn thấy hắn, hắn cũng ngạc nhiên nhìn nó:

- Ủa bạn ở trọ phòng này à?

Nó cũng ậm à cho qua, thì ra hắn chính là người ở phòng trọ mà 2 cô bạn nó đã mang trái cây qua mời ăn. Hắn ngại vì có mấy bạn gái mời trái cây nên đã đi mua chôm chôm về mời lại.

- Hi mình có ít chôm mời mấy bạn ăn cho vui.

- Ủa sao tự nhiên mời tụi này chôm chôm vậy?

- À...ừ....mời ăn cho vui thôi chứ có gì đâu.

Nó cầm bịch trái cây vô phòng mà lòng bỗng thấy vui vui. Rồi cũng từ lúc đó, phòng nó và phòng hắn bỗng nhiên thân thiết với nhau. Mới sáng sớm nó đã nghe tiếng gõ cửa í ới của hắn bên kêu tụi nó dậy đi lên trường làm thủ tục dự thi. Mấy đứa nó lại tung tăng cùng nhau đi làm thủ tục rồi hẹn sẽ chờ nhau về khi xong. Cứ như thế vui chơi rồi học tập 2 ngày thi đại học cũng trôi qua với biết bao kỷ niệm, những buổi tối đi dạo cùng nhau, cùng chơi bi lắc, cùng đi uống nước...

Rồi ngày chia tay cũng đến, cả bọn nó chỉ kịp trao cho nhau dòng địa chỉ vì lúc đó cũng chưa có điện thoại, internet như bây giờ và cũng chỉ hẹn gặp lại nhau khi cả bọn cùng đậu đại học.

Ngày nhận được giấy báo kết quả lòng nó buồn rười rượi, vậy là nó đã không đậu, nó bỗng nhiên nhớ tới mấy đứa bạn đi thi cùng với nó, liệu có ai thi đậu và có ai nhớ tới nó nữa không. Và thế là nó quyết định ở nhà ôn sang năm thi tiếp. Bỗng một ngày nó nhận được một lá thư, hồi hộp mở ra, mắt nó tròn xoe thì ra hắn viết thư cho nó. Trong thư hắn báo cho nó biết là đã thi đậu rồi, hắn hỏi nó thi thế nào có đậu không, nếu đậu thì khi nhập học phải gặp hắn đó, giờ hắn lên trường nhập học khi nào có địa chỉ sẽ cho nó...

Nó cười. Nó vui vì hắn đã thi đậu và vẫn còn nhớ đến nó, nhưng có lẽ nó và hắn sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa rồi, nó quyết định sang năm sẽ vô thành phố Hồ Chí Minh thi chứ không quay lại Quy Nhơn nữa. Nó hồi âm lại cho hắn nhưng rồi sau đó thì nó không nhận được tin tức gì nữa cả. Một năm sau nó thi đậu vào một trường trong thành phố và nó gói gém đồ đạc và bắt đầu một cuộc sống mới.

Cuộc sống sinh viên với bao khó khăn, nó phải tập làm quen với một cuộc sống tự lập, không có người thân bên cạnh. Những ngày đầu tiên, nó buồn, nó nhớ nhà và nó cũng thường lấy thư hắn viết cho nó. Nó ước gì hắn nhớ tới nó, và nó cũng muốn một lần được gặp lại hắn. Nhưng tất cả chỉ là mong ước mà thôi, làm sao có thể gặp khi nó ở thành phố còn hắn thì ở Quy Nhơn. Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tất cả những ký ức ấy cũng dần dần được nó khép vào một góc nhỏ trong lòng và nó bắt đầu bận rộn, đón nhận những thử thách của cuộc sống mới. Cho đến một ngày nó vô tình vô trang web của trường Quy Nhơn, nó bỗng giật mình khi thấy tên hắn trong danh sách lớp học. Chẳng chút suy nghĩ nó đã vội lấy giấy bút viết một lá thư và gửi theo địa chỉ trường lớp ghi trên đó. Nó hi vọng sẽ nhận được tin tức của hắn

cho-mot-ngay-hanh-phuc-1

Một tuần, hai tuần rồi ba tuần trôi qua, nó vẫn không nhận được hồi âm. Có lẽ hắn đã quên nó thật rồi, hay hắn chưa nhận được thư... Nó cứ quẩn quanh với biết bao câu hỏi mà biết sẽ chẳng ai trả lời dùm. Nhưng rồi một ngày đúng vào sinh nhật nó, nó đã nhận được thư hồi âm của hắn, nó vui, nó cười, nó thấy hạnh phúc vì đã liên lạc được với một đứa bạn như hắn. Rồi cũng từ đó nó và hắn liên lạc với nhau nhiều hơn, có chuyện gì hắn cũng kể cho nó nghe, chuyện buồn, chuyện vui đều có cả...

Thấm thoát thời gian nó và hắn liên lạc được với nhau cũng đã được 1 năm. Một buổi tối nó đang ở phòng trọ thì nhận được tin nhắn của hắn, hắn hỏi nó đang lằm gì đó, nó đang ở chỗ nào của thành phố? Nó muốn trả lời liền nhưng rồi đang học nên nó không trả lời, nó thấy hắn lại nhắn tin, lại gọi điện. Nó cứ nghĩ thôi kệ lâu lâu cho hắn chờ một chút cũng vui. Sáng sớm hôm sau hắn lại gọi điện cho nó tiếp. Nó bắt máy:

- Alo bạn nghe nè

- Sao hồi tối giờ không nghe máy vậy, nhắn tin cũng không thấy trả lời?

- Ừ đang học bài rồi đi ngủ nên quên mất.

Rồi hắn hỏi nó có rảnh không, hắn mới vô thành phố nè, có thể tới gặp hắn được không. Nó cười và nghĩ thầm là hắn đang lừa nó. Sao hắn có thể vô đây được chứ, và nó cứ nói vòng vo như vậy. nhưng sự nhất quyết của hắn làm nó phải tin và rồi nó đã đi gặp hắn. Nó bồi hồi khi đến chỗ của hắn, người bạn mà nó vẫn mong được gặp lại một lần trong đời. Từ xa nó thấy hắn đứng bên chỗ đợi xe buýt, nó bỗng thấy hắn thay đổi hơn xưa, chững chạc hơn chứ không còn dáng vẻ thư sinh nữa. Rồi nó và hắn cũng đã được gặp nhau, nó và hắn ngồi ôn lại kỷ niệm xưa, và 2 đứa còn không quên mua một ký chôm chôm ngồi ăn với nhau nữa. Nó cũng vẫn vô tư với hắn như vậy, vẫn cái cử chỉ thân quen, vẫn cách nói chuyện dí dỏm như thế. Nhưng hắn thì khác, hắn nói với nó rằng nhìn nó khác với ngày xưa, lúc mới gặp hắn thấy nó là người rất khó gần, mà cứ im im làm hắn sợ, nhưng khi tiếp xúc với nó thì hắn thấy nó rất vui vẻ hòa đồng, hắn thấy vui mỗi khi được nói chuyện với nó.

Nhưng nó chẳng có cơ hội gặp được hắn nhiều, ngày hôm sau nhà nó có việc gấp, vậy là nó phải về quê. Ngày nó lên xe, hắn nhắn tin trách nó sao về quê mà không cho hắn biết, nó nghĩ hắn có là gì đâu mà nói chứ. Nó có việc thì nó về nhưng bỗng nhiên hắn nói với nó thật ra hắn vô Sài Gòn chủ yếu là được gặp nó, hắn thích nó, hắn muốn vô nói với nó điều này. Bỗng nhiên nó thấy vui lắm vì hắn thích nó, nhưng nó sợ, sợ cái cảm giác mất đi một người bạn thân, nó sợ liệu hắn có thật lòng không, một đứa con gái như nso có gì để hắn lặn lội từ xa vô và nói yêu nó chứ. Nó nói rằng nó muốn nó và hắn cứ là bận thân như thế này, có gì cũng có thể chia sẻ với nhau sẽ tốt hơn. Vì nếu yêu nhau mà không thành thì...Nó sợ điều đó. Nó bảo hắn hãy cho nó thời gian, hắn bảo sẽ ở lại Sài Gòn chờ ngày nó vô trả lời.

Rồi ngày ấy cũng tới, nó đã nhận lời yêu hắn vì nó cũng yêu hắn, nó không muốn bỏ qua cơ hội dù trong lòng nó ngổn ngang bao cảm xúc, nó cố gắng thể hiện tình cảm của mình một cách thận trọng, dường như anh không biết hết niềm hạnh phúc đang len lỏi trong tâm hồn nó. Rồi cũng từ đó nó luôn mang hi vọng nó và hắn sẽ có một chuyện tình đẹp. Nó bắt đầu đón nhận yêu thương từ hắn khi hắn quay về lại Quy Nhơn, những tin nhắn yêu thương, những cuộc điện thoại với nỗi nhớ nhung da diết, nó cảm nhận được tình yêu hắn dành cho nó. Thỉnh thoàng được nghỉ là hắn lại đón xe vô thành phố thăm nó. Nó hạnh phúc, nó muốn mãi mãi có được cảm giác yêu thương này. Nó đã cùng hắn trai qua biết bao khó khăn mới có được hạnh phúc này, nó và hắn chưa hề giận nhau, vì xa nhau nên mỗi lần gặp nhau là không nói hết nỗi nhớ mong thì sao có thời gian mà giận hờn nhau chứ.

Thế nhưng một ngày, nó cảm giác hắn thay đổi, hắn bắt đầu kêu bận, nó nhắn tin nhưng hắn không trả lời như những lần trước. Nó bắt đầu lo lắng, có chuyện gì xảy ra với hắn chứ...Nhưng nó chẳng thể làm gì được, nó và hắn ở quá xa nhau, điều kiện không cho phép nó ra Quy Nhơn thăm hắn. Đến một ngày, hắn bỗng nhắn tin nói với nó rằng muốn làm bạn với nó, hắn không muốn làm nó khổ, hắn không muốn nó chờ đợi hắn. Nó dò la tin tức từ bạn bè mới biết rằng gia đình hắn đang gặp khó khăn. Nó đã cố gắng an ủi hắn nhưng vẫn không có hiệu quả, hắn vẫn nhất quyết rời xa nó.

Nó lặng lẽ gật đầu mà nước mắt cứ tuôn ra, nó chẳng thể giúp gì cho hắn, nó cũng đang đi học mà. Nhưng nó hứa với lòng sẽ chờ đợi hắn, dù không thể ở bên cạnh giúp đỡ hắn, nhưng nó sẽ chờ và sẽ mãi mãi như thế...dù có mong manh nhưng trong trái tim của nó chỉ có hình bóng của hắn là duy nhất.

Nó sẽ chờ, chờ một ngày hắn sẽ quay về bên cạnh nó, dù có bao lâu nó vẫn sẽ mãi mãi chờ...Nó tin một ngày hắn sẽ đến tìm nó...

Lê Thị Loan

Ngày đăng: 14/10/2013
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
không nản lòng chen lấn
 

Luôn luôn còn chỗ cho một người không nản lòng chen lấn

Đêm LOBO - Đoàn Thạch Biền

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage