Gửi bài:

Cậu vô tâm lắm biết không?

Dòng status trên facebook thật rõ ràng và ngắn gọn: "Mưa đi mà". Đơn giản mà lại khiến tim mình hơi phấn khích mà trong 1 giây phút đã lệnh nhịp...

Cậu biết không? Mình yêu những cơn mưa nhè nhẹ mang chút gió lạnh.

Và sở thích ấy cũng có từ 1 người, là cậu!!!

***

Cậu bước vào trái tim mình từ bao giờ nhỉ? Có chăng là khi tan học kẻ mình ghét xuất hiện và mình đã thẳng thừng mà quay sang vẻ khinh khỉnh nói với đứa bạn: " Đúng là kẻ khó ưa và điên khùng". Để rồi nó sốc lâm sàng 1 vài phút mà quay sang hỏi gấp: "Cái gì?"

Mình chỉ thản nhiên bước đi không thèm ngó lại khi nó chỉ về phía cậu với vẻ ngạc nhiên chưa - từng- có

Cho mãi đến sau này mình mới biết là hôm đó người đứa bạn mình nhìn thấy là cậu chứ không phải tên điên khùng mà mình đã nói với nó...

tình yêu đơn phương

1 phát hiện không mấy thú vị là cậu và tên khùng đó là bạn thân học cùng lớp!

Ừ thì cũng chẳng sao...

Chỉ là điều mình thấy đang là THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ đang đi cùng nhau.

Có lẽ giây phút cậu nở nụ cười trong 1 khoảnh khắc đã làm xao xuyến trái tim người con gái đang đứng sau cách cậu chừng 3m...

Từ những rung động sau mỗi lần gặp cậu, sau mỗi dòng status của cậu, sau những tin nhắn cùng chat với cậu...Mình đã biết mình thích cậu thật rồi!!!

Mình tự nhủ bao lần rằng không thể nào...

Rồi cái vẻ quan tâm khi nhìn cậu không có chỗ ngồi vì tới muộn, nhói lòng khi cậu để hẹn hò với 1 ai đó, thao thức bao đêm vì những cử chỉ và lời nói của cậu, nhớ nhung nụ cười tỏa nắng hay ánh mắt hiền khô của cậu, tất cả đều phản bác lại lí trí của mình.

...

Cậu biết không? Cậu vô tâm lắm!

Mình biết cậu nhận ra mình hay quay xuống nhìn cậu. Mình thừa nhận một khi đã thích 1 người, ánh mắt mong ngóng, nhớ nhung...không cách nào che giấu được.  Mình hoàn toàn không kiềm chế được tình cảm dành cho cậu. Vậy điều đó với cậu liệu có ý nghĩa gì không hả cậu?

Cậu biết không? Cậu lạnh lùng lắm!

Mỗi tin nhắn mình gửi đều ẩn ý 1 sự quan tâm cực lớn dành cho cậu...

Nếu để ý cậu có thể biết rằng tất cả đều là sự quan tâm...

Cơ mà mình biết với cậu nó đơn thuần chỉ là 1 tin nhắn không hơn không kém...

Vì thế cách cậu trả lời cũng chỉ như 1 điều lịch sự đến lạnh giá : "Ừ.Chắc vậy thôi" hay " Cảm ơn nhé"...

Ừ thì ai bảo mình thích cậu cơ chứ! Lỗi ai thì người ấy tự chịu, phải không? Ít ra điều làm mình tổn thương không chỉ vì cách cậu trả lời tin nhắn như thế. Mà vì sao?

Vì cậu quá tàn nhẫn với mình...

Vì cậu có thời gian trả lời tin nhắn của những người khác 1 cách đầy đủ và rõ ràng trong khi với mình cậu lúc nào cũng chỉ xã giao mà thôi, vì cậu không thèm đọc tin nhắn mình gửi mà lại đang trả lời comment của bạn cậu với 1 tâm trạng vui vẻ hết mức, vì cậu nhắn cho mình chỉ là những câu trả lời mà hiển nhiên không 1 lời hỏi thăm kẻ đang chat với cậu là ai, ở đâu, tích cách như thế nào . .

Tò mò là không tốt nhưng đôi khi người ta cũng phải có chút tò mò cậu ạ >.<

Cậu biết không? Cậu đáng ghét lắm!!!

Mình đã khẽ nhói lòng khi câu nói của cậu cứ ám ảnh: " Có phải cậu là cái người hay quay xuống không?"

Mình vừa sợ, vừa lo. Mình sợ cậu sẽ biết được mình thích cậu nhiều đến thế nào, mình lo cậu biết được ánh mắt đầy sự yêu thương đang nhìn cậu... Liệu có phải cậu đã biết tất cả hay chăng chỉ là 1 sự ngạc nhiên hay chẳng có gì cả?...

Người ta nói con gái thì phải kiêu 1 chút...

Nhưng mình thì không thể. Vì mình thích cậu đến phát bệnh rồi :((

Chàng trai đến từ cơn mưa của mình à !!!

Cậu vô tâm, lạnh lùng và tàn nhẫn với mình mình thôi sao???

Nhiều lúc mình tự hỏi sao lại có sự khác biệt giữa mình và người khác đến thế. Với mình cậu kiệm lời hết mức có thể còn với người khác không bao giờ như thế. Điều đó khiến trái tim mình đau nhói. Mình đã không thể thở được bình thường khi cậu bị thầy giáo chọc và bao ánh mắt đổ dồn vào cậu khiến cậu lúng túng. Khi đó mình đã rất đau và muốn ra hét lớn: "Thầy đừng nói cậu ấy như thế". Mình đã quặn thắt lòng khi cậu lướt qua như 1 cơn gió ngang qua mình. Trong phút giây ấy mình muốn thời gian đóng băng lại để được nhìn cậu với khoảng cách gần thế này lâu hơn. Mình đã suýt khóc khi cậu không trả lời tin nhắn mà lẽ ra theo tính cách của cậu là sẽ trả lời...

Cậu bị ốm mình thương biết bao, lo lắng thế nào. Vậy mà khi mình ốm cậu đã rất vui vẻ trên mạng, còn bản thân mình thì đang quằn quại với cơn đau đầu và đống thuốc thang la liệt . .

Rồi đến 1 tin nhắn chúc ngủ ngon cũng chỉ là do bạn mình nhờ cậu nhắn. Ngay đến đứa bạn mình mà cậu còn tôn trọng và tử tế hơn cả với mình - người luôn âm thầm quan tâm cậu...Cậu có biết chỉ 1 tin nhắn, 1 cử chỉ, 1 lời nói, 1 ánh mắt của cậu thôi cũng đủ khiến mình nhớ nhung và rung động bao đêm không?

Bây giờ cậu trong mắt mình không còn là 1 thiên thần như xưa nữa. Có lẽ...là vì càng ngày càng nhận ra cậu giống ác quỷ hơn.

Vô tâm, lạnh lùng và tàn nhẫn là 3 điều mình dành cho cậu của hiện tại.

Nhưng mình lại không thể mắng cậu.

Vì mình không có quyền, đúng chứ?

Mỗi khi trời mưa, hình ảnh cậu lại hiện hữu trước mắt mình thật chân thực và rõ nét...

Nhiều khi mình ghét trời mưa. Vì chỉ cần mưa là lại không ngừng nhớ cậu.

Nhưng lại yêu mưa vô cùng...

Cái gió lạnh và mùi âm ẩm của mưa luôn khiến mình có 1 cảm giác dễ chịu như khi đứng gần cậu vậy. Có khi phải 1 lần tự cảm nhận cậu mới hiểu được tình cảm âm thầm này của mình...

Cơn mưa vẫn rơi suốt...nhưng cho đến khi nào cậu mới hiểu được lòng mình?

Sẽ là câu trả lời: "Không"

Mình biết mà. Cậu rất thích từ đó. Vì khi nhắn tin cho cậu 2/3 câu trả lời đều là vậy.

Bạn mình đã hỏi rằng như vậy mà chịu đựng nổi hay sao?

Mình chỉ nhẹ nhàng và mỉm cười bình thường hết mức: "Quen rồi"

Và lặng lẽ chìa tay qua mái hiên hứng những giọt mưa yêu quý rơi xuống lòng bàn tay lạnh đến rợn người...

Phải chăng cơn mưa cũng lạnh như ai đó? Dù rất thích nhưng vẫn phải thốt lên rằng thật lạnh lùng!

Lạnh như mưa của mùa đông vậy!

Miriki

Ngày đăng: 17/10/2013
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage