Gửi bài:

Thư con gửi mẹ

(Truyenngan.com.vn) Sài Gòn, ngày 1 tháng 7 năm 2014

Mẹ yêu của con, mẹ khỏe không mẹ, lên trên này mới có ba hôm thôi mà con nhớ mẹ quá chừng. Bây giờ, Sài gòn đang đắm mình trong mùa mưa, mưa phủ trắng xóa , phủ nhòa cả mọi nẻo đường, phủ cả tâm hồn con, ướt đẫm và tê tái…Sáng nay ba đi tìm kiếm việc để làm thuê làm mướn, có tiền cho hai cha con lay lắt đỡ trong mùa thi này của con. Ba rửa chén cho một quán hủ tiếu nho nhỏ, mỗi ngày như vậy sẽ được 15 ngàn cộng với một chén súp còn thừa mỗi khi quán bán ế, đợi đến lúc bố đem về nhà thì nó đã nguội ngắt cả rồi, nhưng bố và con vẫn ăn ngon lành, mẹ ạ. Con thấy buồn quá mà còn chẳng làm được gì, chẳng ai đồng ý cho một đứa con gái chỉ còn vẻn vẹn một chân như con để vào làm cả, họ bảo con “ mày đi lại còn chẳng xong nữa là, làm cái gì mà làm”, rồi người ta chỉ nhận ba mà thôi…

thu-con-gui-me-truyenngan.com.vn

Còn vài ngày nữa là thi khối A rồi mẹ, sau đó là khối D, con nói để mẹ biết ngõ. Thi xong môn nào con sẽ mượn điện thoại của cô bé chung phòng rồi gọi về cho mẹ vui. Mẹ ơi, con vẫn không thể nào thôi hồi hợp và lo lắng được, con thấy mình thật yếu đuối quá mẹ ạ. Con sợ lần này mình không thể vượt qua, con mong bấy nhiêu kiến thức con học lỏm được của thầy Sơn dạy Văn trong xóm mình sẽ giúp đỡ cho con được phần nào. Con đang lưng chừng giữa quá nhiều đắn đo, suy nghĩ.

Đêm qua, còn nằm mơ thấy gia đình ta được ông bụt đem đến bao nhiêu là đồ ăn ngon, nào là canh chua, cá kho, hoa bông bí xào với nấm v..v.. ( con nuốt nước bọt ực ực trong mơ luôn đó mẹ). Không chỉ có vậy, ông bụt còn cho con hẳn một chiếc xe lăn mới toanh, có cả nệm êm bọc trên ghế, ngồi vào đó chắc là thích biết bao. Ông ấy đến âu yếm con và thằng Tèo rồi thủ thỉ vào tai tụi con, chỉ con đến một nơi ngập tràn trong ánh sáng của tương lai và hi vọng. Thằng tèo một hai đòi đi, đám mây thả tụi con đến một nơi nơi toàn là sách là vở, có cả những hộp màu tô đủ sắc màu, những hủ mực còn thơm tho, những trang giấy còn mịn trâng, nóng hổi. Mẹ biết không, con sung sướng tột độ, con ủ ấp giấc mơ nhỏ bé ấy của mình thật kĩ càng mãi đến tận bây giờ, vì con sợ một ngày nào đó nó sẽ tuột khỏi tầm tay con, sẽ trở thành hư vô, sương khói…Lúc này mà có mẹ ở bên, con sẽ ôm chầm lấy mẹ mà khóc nấc lên, khóc tức tưởi….mẹ ơi!....

Ôi chao, trời lại đổ mưa nữa rồi. Ở dưới quê mình, hễ cứ mưa là nỗi lo lắng trong lòng ba mẹ lại dâng trào.Ba mẹ lo cho hạt lúa ngoài đồng, sợ nó không nương mình chống chọi lại được với cơn mưa thời tiết. Ba mẹ lo cho mấy em gà con bị cảm lạnh mà chết….Và hơn hết, ba mẹ lại lo cho cái thân này của con, sợ con nhức mỏi chỗ này chỗ kia…Vâng, Con sinh ra đã không toàn vẹn, ba mẹ có bao giờ không vui vì điều nay chưa…Con chẳng làm được gì cho hai người, con nghĩ, phải chi con có đủ hai chân, con sẽ phụ giúp ba mẹ thật nhiều thật nhiều việc…Con vô dụng quá phải không mẹ?..

Hai ngày nữa là con bắt đầu thi và cũng là lúc con bắt đầu biến những ước mơ của mình thành sự thật. Lúc đầu con nghĩ mình chẳng có tí động lực nào cả, nhưng khi con nghĩ đến ba, đến mẹ con lại tự nhủ rằng mình phải thật thành công, phải kiếm cho bằng được một việc làm để chăm lo cho cái gia đình bé nhỏ của ta. Con thấy mình chẳng bằng người ta về nhiều mặt, nhưng con tự tin rằng mình có đủ nghị lực và sức mạnh để vượt qua. Nghị lực và sức mạnh ấy chính ba mẹ, chính cuộc sống nghèo khổ của mình và chính sự mất mát về thể chất của con đã tụ lại rồi kết tinh trong con người con. Con sẽ luôn luôn nhớ mãi lời dặn của mẹ “ Con có thể thi đỗ, trượt đại học, không quan trọng bằng việc con biết vượt qua thất bại như thế nào, không quan trọng bằng nghị lực và lòng quyết tâm của con. Mẹ sẽ không thất vọng với những vấp ngã của con mà mẹ chỉ thất vọng khi con không vượt qua được chính bản thân mình. Hãy biết vượt lên chính mình, con ạ. Mẹ luôn trân trọng những người biết tự đứng lên sau những vấp ngã “. Nhưng mà mẹ ơi, nhất định, nhất định con sẽ đậu mà mẹ. Nhất định là như thế.

Ba đi làm sắp về rồi mẹ, con dừng bút mẹ nhé, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ nghe mẹ. Mẹ đừng quá lo cho hai cha con, mọi thứ đều không có trở ngại gì. Con đi xem lại bài đây….Con yêu mẹ, yêu thật nhiều, hôn mẹ….

Ngày đăng: 21/10/2013
Người đăng: Lê Phúc Nguyên Chi
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage