Thế nhé anh
Nắng vàng trải dài trên nền trời xanh thẳm, thêm một ngày mới nữa lại bắt đầu.
***
Con đường quen thuộc này em đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu sao lần này em lại thấy nó xa lạ với mình vô cùng, em đang nghĩ, có phải em đã quên hết kí ức hay là đang nhớ đến một bàn tay nắm chặt tay em và bước đi, để giờ đây không còn nữa khiến em cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Em cũng không biết nữa, em chỉ biết giờ đây em đang nhớ anh, nhớ đến một người mà em đã và đang cố gắng vùi sâu vào kí ức, nhưng mà...em không làm được. Có lẽ tình yêu em dành cho anh quá nhiều nên muốn quên là điều rất khó đối với em.
Biết nói thế nào cho anh hiểu được nỗi nhớ trong em nhiều đến thế nào, và nếu hiểu thì anh có quay về bên em? Đã nhiều lần em muốn nhắn tin cho anh, muốn gọi điện cho anh và nói tất cả những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng em lại sợ, sợ một tiếng tắt máy không thương tiếc, sợ một câu nói giận dữ phát ra từ đầu dây bên kia, và thế là, em yên lặng, yên lặng cho đến tận bây giờ, yên lặng chỉ để cầu chúc cho anh được hạnh phúc bên người ấy-người sẽ mang lại cho anh một nụ cười tràn ngập yêu thương-người ấy...không phải em.
Dù sao đi nữa thời gian vẫn trôi theo quy luật của nó, xuân hạ thu đông bốn mùa cứ nối tiếp nhau không dừng lại. Giờ đây đang là mùa thu, lá vàng rơi tràn ngập mọi nẻo đường, em một mình bước đi chỉ mong tìm chút kí ức còn sót lại đây, nơi đã chứng giám tình yêu đôi ta từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, một thời gian đủ dài để tất cả nghĩ rằng anh và em là của nhau. Nhưng tất cả đã sai, em và anh cũng thế, khi bên anh, em chưa bao giờ nghĩ đến lúc nào đó em sẽ mất anh mãi mãi, nhưng không ngờ, sự thật phũ phàng ấy vẫn xảy ra, ông trời quả thực quá tàn nhẫn anh nhỉ?
Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em có được một tình yêu đẹp đến thế, cảm ơn đã cho em một thời gian được sống trong thiên đường tình yêu, cảm ơn anh đã cho một bờ vai nương tựa để đứng lên, và cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là khổ đau, tuy lấy của em thật nhiều nước mắt nhưng cũng cho em hiểu cách yêu cao thượng. Như vậy có lẽ là quá đủ cho một tình yêu rồi phải không anh?
Em thường nghe người ta nói: cố quên sẽ nhớ và cố nhớ sẽ quên, nhưng đôi lúc khoảng cách giữa nhớ và quên là rất mong manh anh à, em biết, đến lúc nào đó em sẽ chợt quên mất hình bóng anh mà thôi, cũng giống như anh đã quên mất tình yêu của em vậy. Nói thế thôi, nhưng em không có ý trách anh đâu, vì quy luật cuộc đời này đã tàn nhẫn như thế mà, không ai là của ai mãi mãi, và không có gì là không thể quên khi ta không muốn nhớ.
Thế nhé anh, em sẽ quên đi anh để tìm lại khoảng bình yên tâm hồn mình, quên đi anh để quay trở về là em trong kí ức, một người con gái cô đơn và thích giam mình trong yên tĩnh không biết chán.
Với em giờ đây, im lặng sẽ là chốn bình yên để em dựa vào, để tiếp tục sống với cuộc đời chông gai phía trước.