Gửi bài:

Mẹ ơi, con yêu mẹ

(truyenngan.com.vn) Cuộc sống sinh viên đã cho con nhận ra rất nhiều điều, những điều mà trước đây khi nghe mấy anh chị kể con cho là rất hoàn hảo. Con chưa biết rằng đó là quãng thời gian mà con thấy quý những gì mà gia đình mình đã cho con.

***

Con đã biết thế nào là cảnh sống tập thể, con hòa mình vào cuộc sống đó khá nhanh nhưng không hề dễ, con phải học cách chấp nhận nhiều tính cách, nhiều mối quan hệ, có những thứ con không hề muốn, nó không phải cách sống của con nhưng con phải chấp nhận sống với nó. Có những cái con không thể chấp nhận nhưng con cũng phải im lặng, e dè rồi cho nó trôi qua.

me-oi-con-yeu-me

Con đã biết thế nào là cuộc sống xa nhà. Con muốn làm gì thì làm, không ai nói gì con hết. Con tự lập mọi thứ, chuyện học hành, cơm nước, chuyện đi chơi, rồi kết bạn. Mọi thứ với con thật thú vị. Đó là những quyết định hoàn toàn là của con, không có ý kiến gì của mẹ hay của ai hết, những ý kiến mà có thời con rất ghét và chỉ ước thoát khỏi, ước mình có quyền tự quyết. Và bây giờ cái quyền tự quyết đó con hoàn toàn có được, nó đến với con rất tự nhiên mẹ ạ!!! Không phải là những câu sao mày lại làm thế này, làm thế nọ, bây giờ thì thích là làm à, quả là tự do thật, nhưng chính cái gọi là tự do đó làm cho con kính trọng mẹ hơn, con biết việc làm mẹ không dễ xíu nào. Và rồi vai trò của mẹ trong con như lớn dần theo sự tự do quá thể đó của con...

Con đã biết nhớ, biết yêu đó mẹ. Đó là một điều quan trọng với con, con rất muốn nói với mẹ tình cảm thật của con nhưng con biết rõ tính cách của mẹ mà, thể nào mẹ chả la ầm lên. quát mắng..."học không lo hoc mà yêu với đương"... Con biêt tính mẹ quá mà, mẹ đâu dễ chấp nhận việc đó khi con còn đi học. Nhưng mẹ ơi khi mẹ thoáng hơn, mẹ nghĩ cho con hơn, thì con lại cho rằng thứ tình cảm mà con đang theo đuổi lại là động lực, nó giúp con trưởng thành hơn trong suy nghĩ, con không thể bồng bột, ngây thơ như trước đây nữa, bởi con biết để mẹ chấp nhận một người xa lạ làm con thì con phải học hành ra trường có việc làm đã.

Mẹ thương con, con biết mà, mẹ sợ cuộc đời con như số phận đã định với mẹ. Mẹ muốn con học cũng chỉ để sau này cuộc sống của con được hạnh phúc, đầy đủ. Người khác không coi thường, ruồng bỏ như bà nội con đã từng ghét bỏ mẹ. Từ cuộc đời của mẹ con học được rất nhiều điều, sự thù hận trong dòng họ dần hình thành trong con, ngay từ khi con lủi thủi chơi một mình với mấy đứa bạn mà mặt mũi đầy bụi bặm. Con như chai sạn với khắc nghiệt ruồng bỏ trong gia đình, con không con cảm thấy đau buồn trong gia đình nữa nó đã quá quen với con rồi mà.

Giờ đây khổ tâm với con chỉ còn trong quá khứ, con học được cách đánh giá người khác, cách nghĩ thông thoáng giúp con nhẹ nhõm hơn. Sau khi ba đi, con đã tập quen với một cuộc sống mà con chỉ có thể nhìn xuống những người không được như con. Con không được dạy phải nhìn lên rồi so sánh với bạn bè. Cũng bởi mẹ nói với con "bạn con có đủ ba và mẹ thì họ hơn con là phải rồi", con công nhận với mẹ điều đó là đúng. Con chưa bao giờ hi vọng, đòi hỏi hơn nữa ở mẹ. Những gì mẹ cho con, con cũng biết đó đã là tất cả những gì mẹ có thể làm, Ở cái tuổi của mẹ không phải dành cho việc kiếm tiền nuôi con mà cái tuổi đó mẹ chỉ có thể là ngồi chơi, con cái nuôi mẹ. Mẹ lẽ ra đâu phải bươn chải vất vả đến như thế. Con chỉ biết xin tiền của mẹ, con chưa biết đưa cho mẹ một đồng tiền nào, kiếm tiến đối với con là việc làm xa lạ, con cũng chưa biết để kiếm những đồng tiền đó con phải vất vả thế nào, nhiều khi con phung phí tiền cho những khoản ăn mặc mốt mát thời thượng. Con đâu biết rằng bộ đồ đó là nước mắt của một người đàn bà ở cái tuổi trên 50. Mẹ không còn trẻ nữa nhưng con cũng chưa đủ lớn, đủ khả năng để cho mẹ cuộc sống thật an nhàn, để mẹ của con thật hạnh phúc. Con chỉ biết hứa với lòng là con sẽ cố gắng học hành thật tốt để mẹ không buồn.

me-oi-con-yeu-me-1

Ở cái chốn thị thành đông đúc này con nhận ra không ai là giàu có nhất, nhưng cũng không có ai nghèo khổ. Con cũng chưa phải là người khó khăn nhất, con mỉm cười với những gì con đang có nhưng hạnh phúc thật trọn vẹn thì con không có mẹ à. Con nhìn thấy bạn con được ba chở đi học con thèm lắm...

Con hạnh phúc lắm vì ít ra mẹ thương con, Ngày con đậu đại học như người khác thì con rất vui đi thông báo với mọi người con đã đỗ, con cầm tờ giấy báo đậu đâị học từ trường về nhà nhưng lật đi lật lại con không thấy ba, tại sao vậy mẹ? Con muốn cầm điện thoại lên báo cho ba, nhưng con biết nếu con làm vậy niềm vui trong mẹ sẽ mất, con không muốn mẹ buồn, con không thể làm như thế. Con thật ích kỷ hen.

Con không có quá nhiều lựa chọn nên con biết quý những gì con đang có, con cần tình cảm rất nhiều, với con vật chất con mua cho con được. Con nhận ra những gì mất đi thì không thể có lại, dù có lại nó nhưng liệu nó có nguyên vẹn như ngày xưa?

Con không đẹp, không có nhiều người thương con, thậm chí có người coi thường, khinh con, nhìn con với con mắt không phải của một con người. Con biết cảm giác đó thật buồn, nhưng chính cái gì người ta áp đặt cho con nó lại trở thành vốn sồng, nó làm cho con biết cách giao lưu với bạn bè, biết cách trân trọng những tình cảm mà người khác giành cho con. Con chỉ biết con cần ghi nhớ công lao của mẹ, của Cậu Việt, Mự Lê những người đã tạo lập nên con như ngày hôm nay, Những người mà con rất muốn một lần gọi là ba, là mẹ, như hàng ngày mà con gọi mẹ đó. Con muốn gọi ba mẹ ơi, con thèm lắm cái cảm giác được gọi ba, Nếu ngày xưa mà quay trở lại được thì con đã gọi nhiều từ ba hơn, con muốn được nhốt ba của con lại trong một cái bình, đóng nút thật chặt để ngày nào con cũng được lôi ra rồi ngồi gọi một mình ba ba ba...Có bao nhiêu người ao ước được con cái gọi là ba mà không được tại sao ba của con lại khước từ hạnh phúc đó hở mẹ. Có phải con với em con đã gọi quá nhiều làm ba thấy chán nên ba không muốn nghe nữa, ba bỏ tui con đi. Nhìn em con ngày càng lớn con lại thấy thương nó mẹ ạ, nó cũng như con thôi đâu có tội gì, mà người ta bỏ rơi nó, người ta ghẻ lạnh với nó. Thôi thì ba mẹ không sống được với nhau con chấp nhận nhưng giá như ba con thỉnh thoảng gọi điện cho con hen. Ôi sướng quá đi à. Hjhj

Sau này, khoảng hai, ba năm nữa thôi, con không thể sống với mẹ mãi, như một quy luật của tự nhiên, con cũng sẽ có gia đình riêng của con, và em con cũng thế. Những người mà vì con cũng sẽ tôn trọng mẹ, yêu thương chúng con. Con không biết phải nói sao với họ về hoàn cảnh của mình con không biêt phải bắt đầu từ đâu, như thể nào. Mẹ nói rất đúng con phải tìm cho con một người thật sự thông cảm cho con, và con cũng phải thành thật với họ. Không biết mẹ có nghĩ như con không?

Giờ đây con sống trong cuộc sống của con thì con cũng nhận ra không đơn giản. Với con bây giờ 500 đồng cũng rất đáng giá, thiếu 500 đồng ấy con không thể yên tâm bước vào lớp học vì chiếc xe đạp sẽ bị mất. Có 10.000 đồng con không giám bước vào quán mua một ổ bánh mì vì biết đâu giá của nó là 10.500. Sống trong thiếu thốn thế này con như quý hơn những gì mẹ đã từng mua cho con.

Nhưng con rất vui vì đâu phải chỉ có mình con là sinh viên, con hàng ngàn người cùng chung cảnh sống như con, nhưng tinh thần thì vui lắm mẹ à. Cảnh cả dãy trọ ngồi chờ nồi sắn luộc chín hay lắm luôn, cái cảnh đó con chưa từng gặp ở nhà. Mới kịp ráo nước là đâu còn củ nào nữa. Hay vui hơn là cảnh đánh nhau chỉ vì đứa ở nhà không nấu cơm để đứa đi học về bị đói bụng, cái cảnh nạnh nhau rữa chén bát của mấy anh con trai gần phòng...

Giờ thì con đã hiểu thế nào là cảnh sống của sinh viên. Con chỉ biết cảm ơn mẹ một lần vì cho con biết cái cảm giác tự lập của một người sinh viên. Quãng đời sinh viên này sẽ rất có giá trị cho cuộc sống của con sau này.

Ngày đăng: 06/11/2013
Người đăng: Bủn Xỉn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Love and to be loved
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage