Gửi bài:

Gửi anh - Người tình mùa đông

(truyenngan.com.vn) Em đã từng nhiều lần đi qua con phố ấy, con ngõ đấy nhưng chẳng bao giờ dám dừng lại và quay về ngôi nhà phía cuối con đường ấy.

***

Câu chuyện của riêng em - Gửi anh - Kí ức của em

gui-anh-nguoi-tinh-mua-dong

"Em thích anh à?" - Anh hỏi nó khi đang ôm nó trong vòng tay, một cảm giác thật ấm áp khi mùa đông về.

Nó kiêu ngạo mà đáp rằng: "Không, có gì đâu mà thích".

Anh vẫn cứ hay hỏi nó câu đấy, nó cũng chẳng bao giờ dám nói với anh rằng " Nó thích anh!". Anh có biết, nó cũng muốn hỏi anh, liệu anh có thích nó không nhưng rồi nó lại sợ chính nó đang ngộ nhận mà thôi. Nó cũng giống như nhân vật nữ trong câu chuyện mà nó vừa đọc. Gia sư tình yêu rồi lại chính nó cảm thấy thích anh rồi. Cảm giác thật buồn, nó đã khóc khi anh lạnh lùng, chẳng còn quan tâm đến nó nữa. Có lẽ, với anh, anh chỉ cần có người để nói chuyện khi chưa có việc làm, khi anh đang thích một người con gái cùng trường với nó.

Nó đau lắm, khi anh ôm nó và nói: " Chúng mình hãy quay lại như ngày xưa nhé". Nó ngang bướng và nói rằng :" Ngày xưa, có nghĩa là cái ngày mà chúng mình chưa gặp nhau phải ko anh? Vậy thì cũng được". Nó không hiểu, tại sao ngày đó anh dễ dàng khóc đến thế, vậy mà ngay sau đó chính anh là người vô tình đến thế. Nó nhớ anh nhiều hơn hận anh. Nó đã tha thứ cho anh từ lâu lắm rồi. Bây giờ nghĩ đến anh, nó toàn nhớ về những kỷ niệm đẹp mà thôi. Mỗi lần đi qua Cầu Giấy, SVĐ Mỹ Đình, Hà đông, Nguyễn Trãi, bến xe Giáp Bát, Tôn Thất Tùng,...nó đều nhớ về anh và thèm được cảm giác đón đưa như ngày xưa. Anh biết không, hôm vừa rồi về quê, nhìn thấy trong chợ họ bán củ Ấu mà lại càng nhớ về anh hơn. Nó cũng đã mua, nhưng chẳng để cho ai cả mà tự mình luộc, tự mình ngồi xem ca nhạc và thưởng thức thế đấy. Có lẽ nó quá vụn vặt khi nhớ về những điều mà vs anh sẽ chẳng có gì là đáng nhớ cả.

Nó cũng như ai đó, ngày ngày ghé thăm fb của anh, nhưng lâu rồi nó thấy chán, nó cũng chẳng muốn tiếp tục những việc làm vô ích đấy nữa. Nó yếu đuối, có thể là như thế và nó cứ tự gặm nhấm nỗi nhớ riêng mình từng ngày. Nó chẳng bao giờ chờ đợi. Vì nó biết sẽ chẳng có kết quả gì. Nó cũng không như ai đó mà thấy quặn đau khi người cũ đi lấy vợ. Đó là điều đương nhiên thôi mà. Nó sẽ thấy vui và chúc anh hạnh phúc. Vì cuối cùng anh cũng tìm được bến đỗ của đời mình.

Nó vẫn muốn được gặp anh một lần. Không phải để níu kéo mà chỉ là gặp lại nhau sau 4 năm để biết được giờ đây chúng ta sống ra sao? Công việc như thế nào mà thôi. Và cũng để nó được thoải mái hơn thôi. Nếu có thể hãy đáp ứng yêu cầu nhỏ nhoi này của nó có được ko? Nếu được, làm ơn hãy liên lạc với nó trước ngày 30.06.2014 nhé! Còn nếu anh coi đó là chuyện không đáng làm thì nó cũng ko quá buồn đâu, chỉ một chút xíu thôi. Vì sau đó, nó sẽ rời khỏi HN và sẽ sống ở một nơi mà nó chưa bao giờ đến.

Cuộc sống mới hy vọng sẽ là một khởi đầu để nó xóa sạch mọi ký ức về anh.

 

Ngày đăng: 20/11/2013
Người đăng: Tiểu Long Nữ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
tiredness
 

Đôi khi sự mệt mỏi cũng đáng để tận hưởng, vì điều đó nghĩa là bạn đang sống hết mình.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage