Sẽ còn lâu không ngày em hết giận anh?
Anh đến quán cũ một chiều không em. Chút lạnh giá cuối đông cùng giai điệu buồn của những bản nhạc Soul làm cho nỗi nhớ trong anh càng trở nên quay quắt. Anh lặng lẽ với cốc café nóng nhìn những cặp đôi thân mật, họ truyền cho nhau hơi ấm qua những con mắt đong đầy yêu thương, còn trong tim anh vẫn giá băng một cách đáng sợ. Anh đang buồn, thương, nhớ và cả hối hận nữa, em có biết chăng?
***
Nếu còn giận anh, những gốc cây sưa phủ hoa trắng xóa sẽ nhắc em nhớ về những ngày ta bên nhau cùng ôn bài với bao kỷ niệm. Em vẫn nói màu trắng của những cánh hoa sưa thật tinh khiết nhưng đôi lúc cũng lạnh băng và tang thương kỳ lạ. Em thường nhìn hoa ưu tư không nói làm anh chợt nhớ đến hoa Tigon của người ta: "Bảo rằng: hoa dáng như tim vỡ. Anh sợ tình ta cũng thế thôi". Nhưng anh chẳng bao giờ nghĩ rằng màu hoa tình yêu của hai ta lại mang đến điều gì chẳng lành. Người đời chỉ hay đa cảm vậy thôi, em cũng thế. Cho đến tận bây giờ khi không còn là của nhau anh vẫn tin màu hoa đó, những kỷ niệm đó vẫn đẹp, tinh khôi như chính con người em vậy.
Nếu còn giận anh, ừ cứ lấy mấy bức ảnh của anh ra mà "trút giận", em vẫn hay làm thế mỗi khi anh quên không chúc em ngủ mỗi tối còn gì. Anh tin em vẫn còn giữ chúng, anh cũng vậy nhưng bây giờ anh chỉ lén nhìn thôi vì lúc nào đôi mắt em trong bức ảnh xưa cũng nhìn anh như đang trách móc. Anh biết mình có lỗi, tất cả chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ, sự tự trọng quá cao của một thằng con trai và cả cái... sự đời không như ta muốn nữa. Đừng cho rằng anh đang thanh minh cho những lầm lỗi của mình, chỉ là anh muốn cho em biết anh vẫn còn yêu em. Và giờ đây khi chỉ còn một mình nơi quán cũ, khi cốc café nóng chẳng làm anh thấy ấm áp hơn, anh biết mình đã mất đi điều quan trọng nhất trong đời, là em.
Sẽ còn lâu không cái ngày em hết giận anh? Anh cũng không biết nữa! Có thể là hai năm, một năm hoặc ngắn hơn nữa. Lần đầu tiên anh mong em giận anh càng lâu càng tốt, nghe thật lạ phải không em nhưng lại là sự thực. Bởi anh biết rằng em còn giận tức là còn nhớ anh. Sẽ nhanh thôi lớp bụi thời gian sẽ phủ lên những trang ký ức làm chúng phai nhòa, nhiều khi biến mất. Rồi sẽ đến lúc tuổi tác trở thành kẻ thù của lý trí. Anh cũng đâu nằm ngoài quy luật khắc nghiệt đấy. Lúc đó những kỷ niệm của chúng ta anh chỉ có thể nhớ như một câu chuyện cổ tích về một chàng trai nào đó tên "Hoàng Tử" còn cô gái tên "Công Chúa" thôi? À tất nhiên, kết thúc sẽ như bao câu chuyện cổ tích khác: "Hoàng Tử và Công Chúa sẽ cưới nhau và sống hạnh phúc trọn đời...". Đúng là chuyện cổ tích em nhỉ? Có bao giờ đời được như cổ tích chứ, vậy sao người ta vẫn cứ kể chúng hoài? Chắc bởi vì người ta vẫn hy vọng và tin tưởng vào một phép màu sẽ đến. Anh có thể có được phép màu đó chăng?
Người Yêu Thương, anh sẽ đặt cho em cái tên đó nhé? Bây giờ và mãi sau này chỉ có em là Người Yêu Thương của anh thôi. Anh nhấp ngụm café cuối cùng sẵn sàng bước ra ngoài kia với mưa, gió, rét. Anh tự nhủ mình rằng sẽ phải bước tiếp dù đôi khi hụt hẫng trên đường đời, dù mưa rét khiến bàn tay anh tê cóng và dù biết sẽ khó có gì có thể làm ấm lại một trái tim.
Xuân Đài