Gửi bài:

Rồi nỗi buồn sẽ qua

Tôi là một đứa con gái mạnh mẽ cho nên việc tôi âm thầm thích một người mà không bị phát hiện kể cả anh chàng kia là điều hiển nhiên như trong một năm vẫn có bốn mùa.

***

Tôi thường bắt đầu ngày mới của mình bằng bản nhạc nhẹ nhàng Kiss the rain của Yiruma với mong muốn ngày mới bình yên cùng những niềm vui nho nhỏ. Như thường lệ, tôi pha cà phê với sữa đậm đặc cho thêm đá vào rồi đem cuốn nhật ký ra ngoài ban công, ngồi nắn nót viết từng chữ.

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Nắng vàng như mật, trải thành một vệt dài trước hiên nhà. Có những giọt chảy tràn qua kẽ lá, rơi xuống nhỏ tong tong trên quyển nhật ký của mình. Màu nắng thật sự rất đẹp, đẹp như nụ cười của cậu vậy. Xin lỗi nhé, mình lại nghĩ đến cậu nữa rồi. Mình đã cố thử một ngày không nghĩ về cậu nhưng. .. vô ích. Cậu luôn tồn tại trong nỗi nhớ của mình và một nơi ngập nắng.

Chỉ trong vòng nửa tháng mà tôi đã viết những dòng yêu thương và những cảm xúc đầu đời gần hết quyển nhật ký. Tất cả chỉ để dành cho cậu - người tôi thích. Có những điều người ta không thể nào quên dù biết đó chỉ là niềm ký ức buồn nhưng vẫn cố đi tìm cho mình một chút hạnh phúc. Có những con đường tình yêu mà người ta chỉ bước một lần duy nhất trong đời.

roi-noi-buon-se-qua

 

Phúc thích âm nhạc. Là cây văn nghệ của trường. Tôi đã từng nghe cậu hát trong những dịp lễ lớn nhà trường tổ chức. Những lúc ấy, nhìn Phúc khác lạ. Tỏa sáng như một vì sao bầu trên trời đẹp đến như thật, từ lâu tôi đã muốn nắm lấy nó nhưng nó cứ trượt khỏi tay. Tôi lại càng không thể chạm vào, đứng từ xa nhìn có lẽ tốt hơn. Cậu nổi bật, trong mắt thầy cô, bè bạn. Chính vì nổi trội như thế, đứng ở một vị trí cao như thế nên cậu ít khi nào để ý đến một cô gái bình thường như tôi, học hành lẹt đẹt lại hay cúp tiết. Hẳn là tôi rất mờ nhạt khi đứng cạnh cậu. Mà tôi cũng chẳng có vinh hạnh được đi song song hay nói chuyện trực tiếp với cậu.

Có nhiều lúc tôi ước rằng mình xinh hơn một chút, học giỏi hơn một chút, can đảm hơn một chút để không phải trông chờ phép màu xảy ra, sẽ không phải lặng lẽ đợi cậu dưới tán cây trước cổng trường rồi thất vọng khi cậu nhìn tôi như người vô hình. Đã nói tôi trong mắt cậu chẳng có giá trị gì cả. Như người ta thường nói, những cơn mưa tuy bất chợt nhưng lại không có tên cũng giống như cuộc sống này là một chuỗi dài những mâu thuẫn và có những điều không thể hiểu và không thể gọi thành tên. Phép màu chỉ có trong các câu chuyện cổ tích mà tôi thì chẳng thể nào xinh lên được như tôi từng mơ. Sự thật luôn luôn phũ phàng như thế. Những thứ mình mong muốn chẳng bao giờ đạt được.

Cốc cà phê còn lại những giọt cuối cùng. Nắng lên cao và dày đặc. Bầu trời trong vắt đến độ có thể nhìn xuyên thấu các lớp mây. Trang nhật ký nữa lại được lật qua.

Mình vẫn luôn tự hỏi lòng, tại sao mình lại thích cậu nhiều đến như thế. Còn cậu, hết lần này đến lần khác vô tình, hờ hững [...] Nhưng mình cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà cuộc sống của mình tươi tắn và nhiều màu sắc hơn. Với mình, chỉ cần như vậy, là quá đủ. Hạnh phúc chẳng phải đơn giản thế thôi sao?

Tôi và Phúc học chung trường nhưng khác lớp. Tôi khoa Công nghệ thông tin, còn cậu khoa Kinh tế. Thời khóa biểu của hai đứa chẳng bao giờ trùng lắp. Cậu học buổi sáng thì tôi học buổi chiều và ngược lại. Duy chỉ có ngày đầu tuần là chúng tôi học cùng buổi với nhau và cũng chỉ có tôi sang lớp tìm cậu, cũng chỉ có tôi biết mối quan hệ giữa tôi và cậu. Những lúc tan học vào ngày cùng buổi, tôi luôn đợi cậu cùng về. Nói là cùng về vậy thôi chứ thật ra cậu đi trước, tôi đi sau ( dĩ nhiên cậu không hề biết ) đến ngã tư thì chia tay nhau. Nụ cười màu nắng theo tôi về đến tận nhà.

Ngày nối ngày, tôi vẫn thường nhìn thấy Phúc đến trường với chiếc áo khoác màu trắng và đôi giày sneaker xanh đậm. Cậu ấy không cao lắm nhưng sở hữu gương mặt baby cùng mái tóc tém hợp mốt không biết từ khi nào đã đi sâu vào trí nhớ của tôi. Phải tận mắt chứng kiến Phúc bước vào lớp, tôi mới an tâm trở về góc ngồi kín đáo của mình.

Dù tôi đã gói gém cảm xúc này rất kỹ nhưng không hiểu dựa vào đâu Trang vẫn nhận ra. Giờ ra chơi, nó thôi nghe Ipad, thôi đọc truyện mà ngồi lì tại bàn nhìn tôi chằm chằm, lâu lâu buông tiếng thở dài y hệt bà cụ non. Và tôi cũng để ý thấy rằng, dạo này Trang ít xuống căng tin hơn, có mua gì nó đều nhờ lớp trưởng mua giùm.

Đột ngột Trang đập mạnh tay xuống bàn khiến tôi giật nảy người.

- Một là, mày dứt điểm với anh chàng kia. Hai là, mày đi gặp " hắn " và nói thẳng ra " Em - yêu - anh. .. "

Tôi bịt miệng Trang lại trước khi bọn bạn trong lớp kịp quay sang hai đứa tôi chất vấn.

- Mày bé bé cái mồm giùm cái, bộ mày muốn tao chết hả ?

- Chẳng ai chết vì yêu cả. Hai cách tao vừa đưa ra, mày chọn cách nào ?

- Cả hai cách tao đều không thể.

Trang dí trán tôi.

- Chẳng lẽ mày cứ sống lưng chừng như thế này mãi sao, giữa nhớ và quên ?

- Tao không biết. - Tôi nói mơ hồ.

Trang lắc hai vai tôi.

- Mày phải tìm ra biện pháp gì đi chứ, mày cứ buồn rầu tao ăn cũng chẳng ngon.

Tự dưng tôi thấy cảm động khi nghe Trang nói thế. Ít nhất trong lúc tôi đau buồn, tôi còn có người ở bên để chia sẻ, an ủi. Chỉ có những người yêu thương nhiều mới buồn nhiều, cho đi càng nhiều thì khoảng trống hụt hẫng mất đi càng lớn. Nhưng tôi biết, tôi chưa bao giờ thật sự mất đi một điều gì đó vì tôi có một người bạn tốt và một tình yêu thầm kín của riêng tôi. Tình yêu ấy sẽ theo tôi suốt cuộc hành trình.

Từ khi biết tôi thầm yêu Phúc, Trang cứ hay nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc cũ rích tôi nghe đến phát chán " Hãy tìm một giải pháp hợp lý đi, bạn tôi ạ ! ". Có lần nó còn bảo " Nếu là tao, tao sẽ viết thư tỏ tình cho chàng biết. " Nó chỉ nói cho sướng miệng thôi và để ra oai chứ tôi dám cá chắc nó chẳng bao giờ làm thế đâu vì trên đời này ngoài châu báu ra thì dù là trai đẹp đến từ xứ Hàn cũng chẳng khiến nó mảy may động lòng.

Trong suốt những ngày quen Phúc, tôi và cậu rất ít khi nói chuyện dù cả hai đã biết số điện thoại của nhau. Tôi chỉ còn biết trông chờ vào những lần lên trường để được gặp cậu. Nhiều lúc tôi chuẩn bị sẵn lời cần nói nhưng khi gặp cậu rồi, bao nhiêu điều muốn nói đều bị gió cuốn đi hết, không để lại dấu vết nào. Trang đưa tôi cuốn sách " Can đảm để yêu ", bảo tôi đọc thật chậm, suy ngẫm thật lâu và đưa ra quyết định sau cùng. Ăn cơm xong, tôi ôm quyển sách đọc tới tận khuya. Có một đoạn làm tôi chú ý " Can đảm để thích một người, và can đảm thể hiện cho người đó biết, cuối cùng lại can đảm rời bỏ. .. "

Tôi với tay lấy điện thoại để ở trên bàn, gọi điện hẹn Phúc đi uống cà phê vì sáng mai chúng tôi đều được nghỉ. Tôi cố giữ giọng thật bình tĩnh. Và thầm reo vui khi cậu hứa sẽ đến. Tôi hồi hộp không ngủ được, chỉ mong cho trời mau sáng.

Samba ngày nắng đẹp. Đã không còn những bản tình ta của Westlife nữa mà thay vào đó là những bản nhạc Việt trầm lắng đệm cùng tiếng piano day dứt, nghe buồn não nề. Tôi ngồi lặng yên bên ly thức uống quen thuộc. Sợ cậu quên, tôi nhắc bằng một tin nhắn " Mình đang ở Samba. ". Chừng mấy phút sau, cậu reply "Mình đang trên trường".

Thoáng ngỡ ngàng, tôi thực sự giận cậu ghê gớm, chỉ muốn chạy ngay đến trường, phang vào mặt cậu rằng " Cậu đã nhận lời đi chơi với mình, tại sao lại thất hứa ?Cậu là đồ hèn. " Nhưng có điều gì đó ngăn cơn giận dữ của tôi lại. Một tin nhắn gửi đến cậu "Không thể đến sao ? ". Tin reply "Ừ, bạn. Thông cảm nha."

Tiếng piano như đứt quãng, lệch nhịp Tôi vẫn ngồi đợi, với hy vọng rằng điều bất ngờ sẽ đến. Một tiếng đồng hồ trôi qua, không có hy vọng nào. Mắt tôi nhòe lệ. Mọi người xung quanh nhìn tôi ái ngại. Tôi chạy nhanh ra khỏi quán dưới cái nắng gay gắt. Màu nắng đẹp như nụ cười của cậu vậy. Đầu trần, tôi cứ thế mà bước đi, để cho nước mắt đầm đìa cả khuôn mặt. Là do tôi ngốc hay do cậu cố tình chơi xỏ tôi ?Sự thật luôn phũ phàng như thế.

Vừa ngồi xuống ghế, Trang gí sát mặt nó vào hai con mắt đỏ kè của tôi, không khỏi lo lắng.

- Chuyện gì đã xảy đến với bạn tôi vậy ?

Tôi nhìn nó hồi lâu rồi mới bộc bạch.

- Hôm qua tao có hẹn Phúc...

Nó cắt ngang lời tôi.

- Ồ, vậy kết quả ra sao ?Như trong mơ chứ ?

- Ban đầu cậu ấy nói đến nhưng sau đó cậu ấy đã không đến.

Nghe tôi kể xong, Trang lập tức đấm một phát vào không khí.

- Loại người nói một đằng làm một nẻo ấy, mày đừng nên thích nữa. Dẹp, dẹp hết cho tao.

Trang vung tay vung chân làm như nó đang ở trong hoàn cảnh của tôi vậy. Tôi nghĩ nếu nó có bạn trai mà bị chàng bỏ chắc nó sẽ lồng lộn lên và cấu xé người ta mất.

Tôi lại trở về tâm trạng lúc đầu.

- Tao phải làm gì đây, hả mày? - Tôi hỏi Trang, giọng sụt sịt.

Trang xoay người tôi đối diện với nó.

- Mày hãy nghe tao, mày nên dừng lại thì hơn. Nếu mày cứ tiếp tục như vầy sẽ chẳng có một cái Happy ending đâu. Những gì không phải của mình thì mãi mãi không thuộc về mình, dù có cố tình bỏ qua hay níu kéo cũng vậy. Còn nếu là của mình thì cũng đừng ràng buộc, khi nó đến với ta nếu ta xứng đáng có nó, còn khi nó rời xa ta, đó cũng là số phận. Trong tình yêu chỉ có một người đồng hành thì tình yêu có nghĩa gì?

Tôi lặng người đi, đúng lúc tin nhắn từ Phúc đến kéo tôi về với thực tại. Tin nhắn có nội dung như sau : Mình trân trọng tình cảm của cậu dành cho mình nhưng mình đã có người yêu rồi. Xin lỗi nhé !

Trái tim tôi hình như. .. nó đang vụn vỡ. Tôi khẽ vuốt nhẹ dòng nước nơi khóe mắt, dòng nước lần này phân vân nên hay không nên trào ra, cuối cùng cũng tuôn ra hết những gì cay đắng nhất. Có lẽ những gì Trang nói là đúng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn đấy thôi khi người ta lạc vào cơn giông tố. Thời gian vẫn trôi đi êm ả không dừng lại, không chờ đợi một ai vực dậy sau những lần ngã gục. Cũng giống như con thuyền cách đất liền hàng ngàn hải lý vẫn phải tự tìm cách sống, vẫn phải tự cập bến. Tôi sẽ cố quên và vững tin bước qua.

- Tao quyết định rồi mày ạ, tao sẽ đóng cửa tên Minh Phúc ấy lại. - Tôi bảo Trang.

Trang vỗ vai tôi bộp bộp.

- Khá lắm.

Tôi mở nhật ký, đọc thêm một lần nữa. Đến trang giấy cuối cùng, tôi ghi.

Tuổi 22 khờ dại. Gặp cậu là một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời mình. Dù như thế nào mình cũng phải can đảm đi tiếp con đường phía trước, đúng không?

Đêm hôm đó, đã rất khuya, một bức mail ngắn gửi đến chương trình Be u drive xone. Đó là nơi mà mọi người gửi cho nhau những thông điệp yêu thương. Bất luận, cậu có nghe được hay không, điều đó với tôi cũng không còn quan trọng nữa. Vấn đề chính là tôi có đủ dũng cảm để viết nên sự thật.

"Mình luôn muốn nói với cậu rằng "Mình thích cậ " lâu lắm rồi nhưng chính cậu lại chẳng cho mình cơ hội để nói ra. Cũng bởi trong lòng cậu mình chỉ là cơn mưa thoáng qua, không đủ làm ướt tim cậu để cậu có thể nghĩ về mình đôi lần. Có lẽ từ đây mình sẽ thôi nhìn lại quá khứ, sẽ không còn buồn, không còn nhớ nữa. Mình sẽ cất cậu trong một chiếc hộp ký ức rồi ném vào hôm qua. Và mình sẽ lại mỉm cười như ngày chưa quen cậu. "

Ngày đăng: 21/12/2013
Người đăng: Tiểu Lăng Tử
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Không thể sống
 

Bây giờ tớ đã hiểu rồi Doraemon ạ. Trên đời này không ai có thể sống mà thiếu những người chung quanh

Nobita - Doraemon

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage