Gửi bài:

Sao anh lại cho người khác dựa vào?

Hà Nội những ngày giữa đông. Những đợt gió mùa đông bắc tràn về theo từng đợt như cắt da, cắt thịt. Nó cũng ì ạch, lười biếng đi vài phần.

***

Em, cuối tháng này anh có một đám cưới người bạn thân ở quê, em đi cùng anh không?

Nó - một con người đã, đang và vẫn sống rất tình cảm, sống vì người khác. Có lần anh còn nói với nó "người không vì mình trời chu đất giệt", nó nghe, nó ngẫm, nó nghĩ và nó thấy đúng. Nhưng đúng thì làm gì khi mà bao nhiêu năm quá nó cũng đã tự dằn vặt, trách cứ, nguyền rủa chính nó. Rồi nó cố gắng, ban đầu là cố, sau no còn lên kế hoạch, tham khảo sách báo, kinh nghiệm khắp nơi có thể, đơn giản chỉ để làm con tim nó, phần tình cảm trong nó trở lên vô cảm dần. Vậy mà đến giờ đây, đến tận cái giây phút này nó vẫn như nó ngày đầu tự biết trách cứ chính mình.

sao-anh-lai-cho-nguoi-khac-dua-vao

Từ ngày quen biết rồi yêu anh, đến bây giờ cũng đã gần 4 năm. Một con số không phải là quá lớn nhưng cũng chưa bao giờ là nhỏ cho một cuộc tình, cho những sự cố gắng của một con người đang mang trong mình một vết thương chí mạng như nó. Anh ấm áp, nó đứng dậy, nắm tay anh và đã bước bên nhau đến giờ. Nó giường như chưa từng từ chối lời đề nghị nào từ phía anh. Nó vẫn muốn một lần từ chối để anh biết nó yêu anh rất nhiều nhưng nó vẫn là nó, nó vẫn có thể đứng vững khi anh buông tay nó, có lẽ sâu thẳm nó sợ hãi vì phải sống.

Nó nói như đùa với anh "để em còn xem xét thái độ của anh thế nào đã chứ nhỉ". Nhưng có lẽ cả nó và anh đều hiểu rõ đến 90% nó sẽ đi. Nó bắt đầu nghĩ, cố nghĩ, nó không muốn anh thất vọng, anh buồn, anh một mình... Ở cùng bố mẹ nên việc nó đi đâu cũng là cả một vấn đề, nhất là lần này, khi quê anh thì xa và cả có lẽ phải đi từ tối hôm trước. Tất nhiên một người cũng tạm coi là khá thông minh và nhanh nhẹn như nó sẽ nghĩ ra cách thôi, nó tin tưởng nó, và có lẽ anh cũng tin nó, có lẽ vì anh tin nó nên anh để kệ nó tự lo, có vậy mà nó cũng vương vấn chút buồn được.

Anh! Em đã xin bố mẹ cho đi được rồi đó. Nó khoe với anh như con nít khoe khoang vậy. Vậy mà vài hôm sau anh lại hỏi nó "em có đi được không". Nó buồn, lại một chút buồn mà nó giữ cho mình nó.

Anh nghèo, anh chưa học xong, anh chưa có công việc ổn định...nên dù đã yêu nhau khá lâu vậy mà anh vẫn chưa chính thức chào hỏi bố mẹ nó để có thể thay nó mà xin phép bố mẹ nó cho những chuyến đi, điều nó vẫn muốn và đang chờ.

Chuyến đi bắt đầu từ 4 giờ sáng, có lẽ đây là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất, Hà Nội cũng không ngoại lệ. Sân ga, một điều quá đỗi lạ lẫm và mới mẻ với nó. Hơn hai mươi năm cuộc đời nó chưa một lần biết đến sân ga, vì nó chẳng bao giờ được đi đâu xa. Nó ngơ ngác,lạ lẫm đi theo anh. Nó lại tủi vì anh không nắm tay nó như ngày nào, ngày mà anh với nó mới yêu nhau anh đã luôn nắm tay nó không buông, nắm như thể nếu lỡ bỏ ra anh sẽ mất nó mãi mãi.

Hành trình đã bắt đầu như thế. Nó tủi nhưng cũng chẳng biết làm sao, nó còn bị buộc phải sống nên nó không thể dựa hoàn toàn vào anh, nó chỉ có thể trông chờ vào những gì anh thật sự có thể cho nó, vì nó. Nó im lặng hơn, trầm ngâm hơn.

Những chuyến xe hàng nho nhỏ bán đồ ăn trên tàu bắt đầu có những tiếng rao. Anh muốn ngủ, nó thì rét, nó co ro. Những tiếng rao cứ qua lại, những bài đọc về nội quy trên tàu cũng nối tiếp nhau. Một túi ổi được gọt sạch sẽ với dăm ba miếng, anh và nó cùng nhau ăn. Anh lại gật gù. Nó nhẹ nhàng tới mức cô bán ngô đi qua, nó không mở lời mua ngô, nó sợ anh tỉnh giấc. Nó vẫy tay, ra hiệu mua một túi. Nhưng người tính không bằng trời tính, cô bán ngô cứ ầm ầm lên "nhanh lên, nhanh lên, trả tiền nhanh còn đi". Tiền cất trong ví, ví để trong túi xách, túi xách có khoa, có nắp đậy, nặp đậy có chốt. Anh thức giấc. Nó bực, nó ngại, nó áy náy...Anh nhìn nó có chút không hài lòng. Nó lại tủi.

Nó mời anh ăn chung. Nó bắt đầu tách những những lớp lá ngô để lộ dần bắp ngô phía bên trong. Nó đưa anh. Anh bảo nó vặt hết lá đi chứ. Nó biết nên bỏ lớp lá đó đi nhưng tay nó yếu, lá thì sũng nước nữa. Chiều ý anh nó lại làm. Cũng xong, nhưng khi nó đưa lại anh lần nữa anh đã cau mày với nó "anh đã bảo anh không ăn rồi mà, anh không thích ăn đồ khi đi chỗ đông người". Nó không hay biết điều đó, nó cũng nghĩ chuyện đó quan trọng đến mức anh để nó loay hoay với bắp ngô ãy giờ, giờ anh còn dành cho nó thêm ánh mắt, giọng nói như nó là người hạ đẳng thế này. Nó cứng họng, cứng cả người, mọi thứ nghẹn lại, chỉ có nước mắt là trực trào. Nó sợ đối mặt với chính sự yếu đuối của bản thân, nó quay đi. Cũng có vài câu hỏi han như là em lại sao đấy, mặt em làm sao thế...toàn bộ chỉ là lại làm sao. Đúng là nó lại làm sao đó, sao mà có thể không sao cho được chứ! Nó vẫn không sao mở miệng ra cho được, nó co ro một góc. Anh cáu nó, mắng nó và nói nếu cần lát xuống đến ga anh sẽ bắt xe cho nó về Hà Nội ngay. Nó đã cố gắng bao nhiêu để đi, vì ai, nó làm gì sai mà sao anh dễ dàng xua đuổi nó đi như vậy. Hơn cả tủi, nó đã chết lặng đi. Anh cứ làm, cứ nói những gì anh nghĩ, anh muốn, nó chỉ biết cố gắng, cố nữa trong buồn tủi.

Lát sau khi cả anh và nó đều cố gắng để mọi chuyện không trở nên tồi tệ hơn, anh xoa tóc nó, nó ngả về phía anh. Hành trình vẫn đang tiếp tục. Tàu đỗ ở nhà ga, anh và nó về ngay đám cưới. Vì đã tủi thân nên nó rất nhạy cảm, cả một đoạn đường tiếp theo, anh với nó như hai người bạn, đôi chân anh nhanh hơn nó nên a hầu như cứ đi trước nó vài bước. Xa lạ, bỏ lại phía sau, bước chân nó giường như nặng nề hơn, chậm chạp hơn. Một nụ cười vừa hé, nó biết anh chẳng đủ nhạy cảm hay quan tâm nó như trước kia nên nó chỉ có một mình, phải tự cố một mình. Cứ như vậy cho đến khi lên xe trở về Hà Nội.

Trên xe toàn người xa lạ. Nó chọn góc trong cùng, hàng ghế cuối, và tất nhiên anh ngồi ngay cạnh nó. Nó tìm kiếm hơi ấm nơi anh, nó tựa vai, ôm chặt tay anh...

Giữa những người xa lạ nó và anh cũng giữ ý hơn. Bà chị ngồi kế anh thì không. Chị ta rôm rả nhưng nó thì lại không ưa chị ta từ giọng điệu cho đến cách nói chuyện bô bô ra vẻ ta đây của chị. Nó im lặng. Anh vào chuyện với chị ta vì sự hữu duyên chị ta là sinh viên trên anh mấy khóa của khoa anh. Mọi sự rôm rả lắm, Thế giới của anh lúc này không còn có nó nữa. Nó buồn. Không còn khoác tay anh, không còn dựa vào anh, nó cố ra ám hiệu cho anh. Nhưng anh không hề biết. Quay ra tựa cửa kính xe, không may đúng lúc xe đi vào ổ gà, đầu nó đập vào cửa kính kêu đánh "cốp". Nó đau điếng. Chết chưa, có sao không - tất cả những gì anh kịp dừng câu chuyện để quan tâm đến nó. Không sao - và nó lại một mình nhìn vô định qua ô kính.

Sự rôm cũng đến hồi kết. Anh gục lên ghế trước ngủ. Chị ta tựa vai anh ngủ. Cặp đôi trước mặt nó ôm nhau, vai kề vai, đầu tựa đầu ngủ. Nó nhỏ bé ngồi một góc, lòng quặn thắt, nước mắt dù cố ghìm mà vẫn luôn ở ngay khóe mắt chỉ là chưa rơi xuống mà vỡ tan.

Rồi anh tỉnh giấc. Anh thấy chị ta tựa anh ngủ, anh quay sang hỏi nó "anh phải làm sao bây giờ?" Trời ơi! Nó chịu đựng nãy giờ vì không muốn đánh thức anh, vậy mà giờ anh hỏi nó ư? Giá đang ở đâu đó không phải trên xe, nó sẽ òa khóc nức nở mà chạy đi. Anh tiếp tục để vậy, nó tiếp tục tự làm đau chính mình, đau đến nỗi khi nào không cảm nhận được nữa thì sẽ ổn thôi.

Anh không nhận sai, không xin lỗi, không trấn an, không hữa hẹn. Anh tỏ ra hoặc cố tỏ ra như chưa từng có chuyện gì sảy ra. Anh chất một đống củi, đổ xăng, châm lửa rồi bắt nó đừng cháy hay cháy theo ý anh. Anh và nó giận nhau như thế. Bờ vài đó, con người đó đã cho người khác tựa vào.

Nó một mình!

Nó phải làm sao???

Ngày đăng: 29/12/2013
Người đăng: Phuong Anh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Lùi lại một bước
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage