Con muốn được chia sẻ...!
Biết bao giờ con mới đứng vững hơn trong cuộc sống này để khỏi vấp ngã, khỏi bị dòng đời này cuốn trôi nhỉ?
***
Bố mẹ à! Hai ngày nữa thôi cuộc sống của con sẽ rẽ sang một hướng mới, con không biết mình có đủ sức để bước đi hay không nữa bố mẹ ạ. Nghĩ tới đó là con thấy lo lắng nhưng con không thể tâm sự cùng ai được. Con thấy buồn...! Buồn vì bản thân con không đủ sức khỏe, bản thân con không đủ mạnh mẽ như con thường nghĩ.
Cũng là con người với nhau nhưng tại sao có người sinh ra đã có đầy đủ về vật chất, được bố mẹ lo cho tất cả, học ra trường thì có công việc ổn định. Nhìn họ sung sướng con cũng ước chi mình được như vậy. Nhưng lại thầm nghĩ cuộc sống của mình cũng đã tốt hơn nhiều người rồi. Con chỉ thầm trách chính bản thân con mà thôi, bằng tuổi họ nhưng mà con chưa giúp đỡ được gì cho gia đình cả. Con còn dại trong cách suy nghĩ lẫn trong những hành động của mình. Con biết rằng có những việc con sai, có những lúc con xử sự không tốt. Dẫu biết thế nhưng con không kìm được cảm xúc của mình. Con đã sai để nhiều đêm con day dứt, dằn vặt bản thân và lại rơi nước mắt trách mình không tốt.
Năm xưa con đâu đến nỗi nào nhưng không hiểu sao mỗi ngày con lại thay đổi một chút, sự thay đổi mà khi nhận ra con không hề mong muốn chút nào cả. Nhiều khi tỏ ra cáu gắt với mẹ một cách vô lí, khi đó con biết mình sai nhưng lí trí của con không ngăn nổi hành động vô lí của mình. Con không hiểu nổi tại sao nữa. Chưa bao giờ con nói được câu con xin lỗi hay con cảm ơn bố mẹ. Con chỉ làm bố mẹ buồn lòng mà thôi. Con thật sự xin lỗi bố mẹ!
Hai ngày nữa con sẽ đi làm, lương thì không đủ sống, lượng công việc không nặng nhưng mà nhiều nó chiếm gần hết thời gian của con khiến con không còn giúp được công việc cho bố mẹ nữa.
Suốt bao nhiêu năm bố mẹ nuôi con, dạy dỗ con ấy vậy mà con chưa hề giúp đỡ gì được cho bố mẹ cả. Con cảm thấy bất lực với chính mình, bất lực với cuộc sống này.
Con ước chi thời gian quay trở lại để con sống tốt hơn. Con sẽ cố gắng hơn để không phải như thế này. Hôm nay, con lại suy nghĩ vớ vẫn rằng: nếu thời gian quay trở lại một tuần trước thì con không kí cái hợp đồng làm việc đó. Mẹ mà biết con suy nghĩ thế kiểu gì cũng la con.
Nhiều khi thấy mẹ làm việc mà nước mắt con tự nhiên lại trào ra cho dù con đã cố ngăn nó lại. Con thương mẹ nhưng con lại không giúp gì nhiều cho mẹ cả. Vì việc làm của con mà bố mẹ lo lắng, mất đi nhiều thứ không đáng phải mất. Con biết bố mẹ rất buồn!
Bố mẹ nào mà chẳng thương con, con biết điều đấy chứ nhưng so với tình thương yêu mà gia đình mình dành cho con thì con không biết nói sao cả. Con nhỏ người, yếu ốm... không đủ sức khỏe để lao động cùng gia đình. Từ nhỏ đến ngay lúc này con lúc nào cũng là đứa con, đứa em nhỏ nhoi của gia đình. Nhiều khi con ước muốn đi thật xa để bố mẹ bớt khổ vì phải nuôi con nhưng nghĩ lại con biết bố mẹ sẽ lo lắng hơn khi con xa nhà. Đã có lần mẹ nói mẹ chỉ muốn con ở nhà làm việc gì đó cũng được chứ đừng đi xa. Thân phận nhỏ bé đi xa nhà mẹ không đành... Bố thì chẳng có ý kiến gì nhưng con biết bố luôn âm thầm thương yêu anh chị em con, là đàn ông nên bố ít thể hiện mà thôi. Phải không bố?
Con tự nhủ sẽ coi ngã rẽ tiếp theo là nhiệm vụ, là thử thách để con tự tin hơn với bản thân, tự tin hơn để bước vào cuộc sống. Con sẽ cố gắng bố mẹ ạ. Con biết chừng nào con ổn định tất cả về công việc lẫn tinh thần thì bố mẹ mới bớt lo cho con, vì vậy con sẽ cố gắng trong khả năng có thể.
Lâu nay con giỏi trong việc khuyên bảo, an ủi bạn bè khi tụi nó gặp khó khăn trong cuộc sống. Con cũng nghĩ con mạnh mẽ và cứng rắn trong cách suy nghĩ như những gì con khuyên bạn bè. Lúc nào con cũng vui cười, nói chuyện một cách lạc quan nhưng có lẽ đó chỉ là vẻ bề ngoài của con thôi sao? Bây giờ con mới nhận ra được con quá yếu đuối, con không nén nổi cảm xúc của mình, con không rắn rỏi như trước nữa.
Biết bao giờ con mới đứng vững hơn trong cuộc sống này để khỏi vấp ngã, khỏi bị dòng đời này cuốn trôi nhỉ?