Người con gái nói tiếng Hà Nội
(truyenngan.com.vn) Một ngày, nhắn tin qua điện thoại, tôi hỏi em đã có người yêu chưa và tuýp người em thích như thế nào? Em rep lại hết sức đơn giản: "tôi chưa có, nhưng cậu cũng không phải là tuýp người tôi thích".
***
Gửi em, người con gái tôi yêu nói tiếng Hà Nội!
Tôi và em cách nhau hơn 1000km đường bộ.... Cũng chả biết phải bắt đầu từ đâu, tôi với em biết nhau hết sức tình cờ. Tôi, một người hết sức bình thường, to cao, đẹp trai, con nhà nghèo, học tệ, không có điểm gì nổi bật. Em – một cô gái thông minh, chăm chỉ, siêng học, đang học 1 trường Đại học có tiếng ở Thủ đô... sau một lần bị đau trong chuyện tình cảm, tôi như điên cuồng lao vào những trò vô bổ để quên đi mối tình đó, được những lời khuyên từ những người bạn thật sự, tôi tránh xa những chuyện đó rồi biến mình sống nội tâm hơn. Cứ mỗi lần rãnh rỗi là lại lên mạng search những truyện ngắn, truyện tình cảm, tiểu thuyết để đọc. Một lần vô tình đọc truyện ngắn Người Ta Lớn Để Làm Gì? do em viết, tôi đã có ấn tượng sâu sắc, và mún bít về em. Tôi nghĩ ngay đến facebook rồi search tên của em thế là tìm ra, tôi đã mạnh dạn xin được kết bạn và xin sđt em, và thế là mỗi ngày 2 đứa nói chuyện nhiều hơn,hai đứa cũng giao kèo là không được thích nhau, haha, đúng là còn trẻ con. Tôi kể cho em nghe hết những chuyện riêng tư mà tôi không muốn ai đụng tới. Tôi đã biết em một cách tình cờ như thế và thích em từ lúc nào không hay.
Một ngày, nhắn tin qua điện thoại, tôi hỏi em đã có người yêu chưa và tuýp người em thích như thế nào? Em rep lại hết sức đơn giản: "tôi chưa có, nhưng cậu cũng không phải là tuýp người tôi thích". Đúng như vậy thật, một người như anh sao đem đến hạnh phúc trọn vẹn cho một ai đó, cũng chính vì chuyện đó mà anh đã mất đi người mình đã yêu hơn cả mạng sống. Không biết khi đó tôi đã nghĩ gì, đã khẳng định sẽ đến rước em bằng xe audi, tôi cũng không hiểu câu nói đó của mình là thật lòng hay chỉ là đùa vui nhưng tận sâu trong lòng lúc nào cũng muốn sẽ được như vậy. Em còn nói tôi một câu làm tôi đã thay đổi toàn bộ suy nghĩ của mình "sao cậu không cố gắng trở thành một người đáng tin cậy hơn, là một người có thể lo cho tương lai của một người con gái?!". Tôi hiểu ý em muốn nói gì, nhưng trong lòng vờ như không hiểu, đúng hơn là cố tình không hiểu, tôi còn biết bên cạnh em còn có rất rất nhiều người con trai tương lai rộng mở ngỏ lời yêu. Tôi chưa bao giờ nói cho em tôi yêu em nhiều đến như thế nào, em nghĩ tôi là người ăn chơi, không có suy nghĩ gì, uh thì đúng tôi là vậy, trước đây anh là vậy đó, xăm trạm đầy người, hút thuốc, rượu chè bê tha. Mà em ơi, một người con trai một ngày có thể tán tỉnh rất nhiều người nhưng mỗi lần trước khi đi ngủ nghĩ đến ai thì yêu người đó rất nhiều em à.
Tôi yêu em là thật nhưng cũng không làm điều gì để chứng minh điều đó, giờ đây tôi chưa đủ tự tin để ngỏ lời, mà cũng quá sớm để như vậy. Kể từ bây giờ tôi sẽ nghĩ đến tương lai của mình và nghĩ đến em. Giờ tôi chỉ hy vọng vào được Công ty tôi mong ước, chỉ như vậy mới có một chút tự tin và đến khi đó em vẫn chưa có người yêu thì tôi sẽ ngỏ lời, cho dù em ở đâu đi nữa tôi sẽ đi tìm em.
Kể từ hôm nay, tôi sẽ không làm phiền em nữa, tôi hứa đó, nếu vô tình đọc được những dòng trên xin em hãy hiểu cho nỗi lòng mà tôi muốn em biết. Có một câu nói rất hay của Claudie Gallay: "Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù họ có ở đâu chăng nữa. Dù họ có đi đâu chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau". Em à, một con người, ai cũng có trái tim và cũng có một bộ óc, cũng biết yêu thương và suy nghĩ, chứ không phải một người lì lợm, chỉ biết ăn chơi như em hay nghĩ về tôi đâu em nhé, và không biết mỗi lần tôi nhớ tiếng của người con gái Hà Nội, tôi phải làm sao đây?!