Nước mắt muộn màng
Nó khóc vật vã..., tiếng khóc ấy lạc dần đi trong khói hương mịt mù đặc quánh ...đám cỏ non ngờ ngợ cạnh ngôi mộ cũng đã gần như héo lại, người người vẫn chen chúm nhau lo công chuyện trước mắt... quanh đấy ngoài những khuôn mặt tiều tụy, mệt mỏi thì vẫn còn đâu đó ánh nhìn xa xăm về một kiếp người...mới đi qua...
***
Nó vốn dĩ là đứa con gái duy nhất của gia đình, được nâng niu chìu chuộng hết mực, tuổi thơ nó đi qua với những tiếng cười hồn nhiên trong trẻo, nó được sống trong bầu yêu thương đầm ấm của bố mẹ, được đi học như bao bạn bè, được thỏa thích những món đồ chưng diện của tuổi mới lớn ... lung linh...
Nó gặp anh – người cho nó hiểu cảm giác yêu và được yêu...Cuộc đời đã trải cho nó một chặng đường khá êm ả, có công việc, có người che chở, có lũ bạn chơi vơi mỗi người một cảnh...chừng đó có thể đủ để gọi là khá ấm áp cho một đứa xa quê ...
Và rồi như ai khác, nó vẫn không tránh khỏi những u mê sầu muộn của cuộc đời, Tình yêu đến rồi đi không hẹn trước..., dù luôn hiểu lẽ vô thường, bấp bênh của dòng đời là thế nhưng nó vẫn không thể làm chủ được cảm giác đớn đau, sụp đổ của một con tim mong manh, khờ dại...để rồi nó sa vào những cuộc chơi bất cần trong nước mắt - lạc vào những tiếng cười sa đọa của men say...quanh nó là cả một thung lũng đen tối muộn phiền...
Nó đâu biết rằng ở quê nhà ấy, bố mẹ, họ hàng, đứa em nhỏ dại vẫn đang trông mong chờ ngày về sum họp, ai nấy vẫn hằng luôn hi vọng, tự hào hướng về nó – một đứa con gái nhỏ nhắn, tin yêu...
Bố gầy guộc sớm tinh mơ ra đồng...lạnh lẽo, mẹ lưng còng thao thức lo lắng nặng nợ nỗi canh khuya...Tiếng thở dài cô đơn tuổi già cả ...- đồng điệu lắm song cùng với tiếng hò hét, la cà rộn rã của nó nơi phương xa... Miếng cơm thừa hiu hắt hâm đi hâm hâm lại qua ngày dài chật chội cơm áo ...- đồng cảnh lắm phía bên kia là những món mồi phung phí lạc lõng chén men say...
Thời gian cùng nỗi buông thả muộn phiền sa đọa ... mang nó vô tình đi xa dần hơi ấm của gia đình thân thương, nó quên bẳn đi đâu đó ba mẹ già, em nhỏ vẫn trông mong ... Rồi cái ngày đó cũng ập đến như tiếng sét bên tai, nó mới hay biết được người thân đã mãi mãi ra đi chưa thể từ biệt trước, sự sống và sinh mệnh léo lắt nỗi đa đoan, vết chân chim mòn mỏi đã nhăn rúm lại theo bước đi vô hình tàn nhẫn của thời gian ...rồi con người ta cũng phải đành chấp nhận sinh ly tử biệt ...nỗi thương đau...
Nước mắt nó lạc dần đi, mi mắt nó đờ đẫn - nhìn về cõi xa xăm... đâu đó lập lờ cái thời non dại, sa đọa, tiếc nuối hiện về ... thổn thức khóe mi cay cay ...
Trinh Nguyen