Con dại cái mang
Ông trời không công bằng một chút nào. Vợ chồng chúng tôi hiếm muộn, chữa trị bao nhiêu năm trời mới sinh được một mụn con gái. Gia đình chúng tôi sống rất hạnh phúc khi con gái còn là một đứa con gái nhỏ. Nhưng khi nó ngày càng lớn thì quả là một điều vô cùng lo lắng, nếu không muốn nói là mất ăn mất ngủ, bởi lẽ nó càng lớn càng ngang bướng và lêu lổng mặc dù vợ chồng tôi đã áp dụng mọi cách dạy bảo con gái nhưng xem ra vẫn không ăn thua gì.
***
Ngay từ khi con gái còn nhỏ, mẹ tôi đã chép miệng " con gái mà xinh thế này thì hồng nhan bạc phận mất thôi". Lúc còn nhỏ, con gái học rất giỏi, vậy mà càng lớn lên học càng lúc càng sa sút. Nhất là khi có khối thằng con trai cứ lượn lờ tập nập trước cổng, trồng cây si xung quanh nhà tôi. Vợ chồng tôi cứ sợ, lo lắng, không khéo con gái hư hỏng mất thôi.
Trước đây, khi con gái còn đi học phổ thông cơ sở, ngoài chức năng làm mẹ, con gái còn xem tôi như một người bạn tri kỷ của nó. Chuyện gì xảy ra ở trường, ở bạn bè, con gái đều tâm sự cho tôi nghe. Con chơi thân với bạn nào, thích học môn gì và cả những chuyện tế nhị, thầm kín của con gái, tôi đều nắm trong lòng bàn tay. Hai mẹ con vui vẻ, đồng hành với nhau như thế cho đến khi con gái tốt nghiệp phổ thông cơ sở và bắt đầu vào học một trường tư thục phổ thông trung học do con gái không đủ điểm vào trường công lập. Thời gian gần đây thì tôi thấy con gái ít tâm sự với mẹ. Tôi cứ nghĩ đơn giản chắc là con đã lớn, đã tự mình giải quyết được mọi chuyện không cần đến mẹ hoặc mọi thứ đã ổn định nên không có gì mới.
Mọi chuyện được bắt đầu do thời gian gần đây, tình hình kinh tế khó khăn chung nên vợ chồng tôi cũng ít có thời gian quan tâm đến con gái. Năm nay con gái đang học lớp 11 và học tại một lớp toàn học sinh cá biệt của trường. Thời gian đầu tôi thấy con gái hay kể chuyện bạn bè lắm nhưng thời gian về sau thì không thấy con kể chuyện gì về trường lớp cả. Té ra là có một số bạn gái là con nhà đại gia trong lớp đã không cho con gái tôi chơi chung. Lý do mấy bạn đó bảo con gái là con của bà hàng tôm, hàng cá ngoài chợ nên không đáng nể. Tôi bán cá ngoài chợ, còn chồng tôi thì làm công nhân tại khu công nghiệp thành phố. Việc to lớn này đáng lẽ ra con gái phải tâm sự cùng ba mẹ. Vậy mà con gái đã tự quyết định giữ im lặng một mình, có lẽ con gái nghĩ có nói ra thì mẹ cũng không thể thay đổi được công việc đang làm. Hèn gì, con gái hiếm có khi nào mời các bạn gái ở lớp về nhà chơi.
Tháng vừa rồi tôi định tổ chức sinh nhật cho con gái tại nhà và bảo con mời các bạn cùng lớp. Vậy nhưng con đã khéo léo từ chối, còn khéo léo bảo: con chỉ muốn tổ chức sinh nhật trong nội bộ gia đình mình thôi cho ấm cúng. Mỗi lần họp phụ huynh con gái đều năn nỉ ba đi họp. Tôi nhớ có lần chồng tôi có việc không thể đi họp được, tôi bèn xung phong đi thay, vậy nhưng con gái cương quyết từ chối, còn nói: " Mẹ đi họp cho con thì bỏ mất một buổi chợ, lấy tiền đâu nuôi con ăn học, mẹ đừng lo, con sẽ xin phép cô giáo". Tôi nghe con gái nói thế thì cảm động đến rơi nước mắt, cứ nghĩ rằng con đã hiểu và thông cảm được nổi cực khổ của mẹ. Vậy mà trong facebook con gái lại viết rằng: " Thà mình chịu bị cô giáo phạt chứ nhất định không được để cho mẹ đi họp phụ huynh, các bạn sẽ cười và còn bảo người của mẹ toàn tanh mùi cá cho dù mẹ có tắm gội sạch đến cỡ nào đi chăng nữa...". Tôi thấy như có ai đang cầm dao cắt vào ruột của mình. Một nổi đau có lẽ là sẽ khó mà quên được.Con gái cứ nghĩ mình đã lớn nhưng thực ra con gái còn rất non nớt khi không hiểu rằng. Thật ra thu nhập hàng tháng của mẹ gấp đôi của ba. Ngày nào mẹ cũng phải thức dậy từ sáng tinh mơ và về nhà khi trời đã tối. Nhiều hôm mẹ mệt không chịu nổi nhưng vẫn gắng gượng đi bán tôm, cá kiếm ít tiền lo cho con ăn học. Mẹ đã cố gắng hết sức không để con phải thiếu thốn thứ gì so với chúng bạn. Đi ra ngoài đường, ai nhìn con cũng không nghĩ con là con nhà nghèo. Có lẽ mẹ đã sai khi đã quá nuông chiều con, đã tạo cho con quá coi trọng hình thức, đã không dạy con biết quý trọng đồng tiền mồ hôi và nước mắt của mẹ....
Tôi rất buồn vì mình không còn là người bạn tri kỷ của con gái nữa. Nhưng điều làm vợ chồng tôi đáng buồn và mất ăn mất ngủ hơn cả là con gái bỗng dưng cãi lại lời ba mẹ. Con giao du với đám thanh niên tóc xanh, tóc đỏ, ăn chơi đua đòi suốt ngày đánh võng trên mấy chiếc xe máy bốc đầu thành xế nổ. Đã thế con còn biện hộ cho đám du côn du đãng đó là " Bạn bè chí cốt" không hề coi thường con có một bà mẹ hàng tôm hàng cá. Trước đây con có một bộ tóc dài quá eo thì đột nhiên bây giờ trở thành mái tóc bị cắt ngắn cụt ngủn nhộm xanh nhộm đỏ giống hệt như bộ lông con vẹt. Vậy mà con còn luôn miệng hãnh diện là mốt nhất, thời trang nhất. Lại còn ghé chợ hàng si đa mua mấy cái áo hai dây hở trên hở dưới, khoe hết cả rốn, cả thịt. Vợ chồng tôi nhắc nhở thì con lại bù lu bù loa cãi lại là ba mẹ lạc hậu, là củ chuối, là hai lúa không tôn trọng quyền tự do dân chủ, áp đặt cả chuyện ăn mặc, đầu tóc. Chồng tôi nóng máu, tát cho con một cái trời giáng thế là con gái có cớ bỏ nhà đi luôn.
Vài ngày sau, con gái dẫn cậu người yêu về nhà giới thiệu, vợ chồng tôi như lên cơn sốt bởi người yêu của con gái là con trai nhưng lại để tóc dài, bấm khuyên tai, có hình xăm kinh dị khắp người, chỉ cần nhìn là đủ hiểu không được đứng đắn, công việc lại không có. Vợ chồng tôi không quá coi trọng chuyện tiền bạc, chuyện hình thức nhưng không bao giờ chấp nhận một người con rễ " bụi đời" như thế.
Con gái tôi dự đoán được điều đó nên quyết định ngả về bên tình, bỏ qua bên hiếu. Con gái tôi đang mê muội trong tình ái nên quyết định bỏ học cùng cậu người yêu bỏ trốn vào miền nam sinh sống sau một trận cãi vã nảy lửa giữa hai cha con, còn tôi thì khóc lóc, van xin nhưng con đã bỏ lại phía sau tất cả từ học tập đến gia đình, bạn bè để đi theo tiếng gọi của trái tim. Con gái càng tự hào mình là người đã hy sinh cho tình yêu thì nhất định người yêu sẽ yêu chiều con nhiều lắm. Chỉ cần người yêu khen con gái lấy một câu là con quên khuấy mất ba mẹ đang khổ tâm của con ở nhà. Vợ chồng tôi phải cố gắng chấp nhận thực tại vì hy vọng rằng một thời gian ngắn thôi thì con gái sẽ tỉnh ngộ mà quay trở về. Cũng từ ngày đó, con gái cắt đứt mọi liên lạc với ba mẹ như một cách trừng phạt ba mẹ đã không chấp nhận tình yêu của nó. Tôi thương con gái cố tình giấu chồng để tìm cách liên lạc với con, vậy mà con vẫn kiên quyết tránh mặt mẹ và đấu tranh tới cùng.
Tôi hy vọng rồi thời gian sẽ cho con gái tôi một bài học. Tôi không phải đợi chờ lâu. Để rồi một ngày, tôi nhận được điện thoại từ một người hàng xóm khu con đang ở trọ. Tôi tức tốc mua vé bay vào ngay với con gái ngày hôm ấy, tôi lao ngay đến bệnh viện. Con gái tôi đang trong phòng cấp cứu. Vừa chạy, tôi vừa cầu khẩn cho con gái: " Tai qua, nạn khỏi". Đến bệnh viện, sau khi nghe vị bác sỹ kể tình hình của con. Con gái tôi bị băng huyết khi phá cái thai đang mang trong bụng, cũng may là hàng xóm phát hiện và đưa đi cấp cứu kịp thời nên vẫn giữ được tính mạng. Càng nghe tai tôi càng ù đi, tôi không tin được đó là sự thật, như người bị sét đánh ngang tai, cứ mong mình vừa mới gặp một cơn ác mộng khủng khiếp.
Tôi hy vọng rồi thời gian sẽ giúp cho con gái tôi hiểu ra mọi vấn đề. Nhưng tôi không thể ngờ kết thúc lại ra nông nổi này. Con gái tôi quá dại khờ. Màu hồng tình yêu của con gái chỉ tồn tại được một tháng đầu tiên chung sống như vợ chồng với nhau. Sau những mặn nồng, khăng khít rồi đến bất đồng, thậm chí cậu người yêu còn dùng cả bạo lực đối với con. Vậy mà con gái tôi vẫn luôn nghĩ rằng: Con đã bỏ lại tất cả từ gia đình, bạn bè, trường lớp thì cậu người yêu sẽ vì thế mà đối xử rất tốt với con. Khi con phát hiện mình đã có thai, con gái vui mừng thông báo về cái thai với hy vọng chút máu mủ ấy sẽ là sợi dây liên kết, hàn gắn tất cả những rạn nứt đang tồn tại giữa hai người. Nhưng mọi hy vọng của con gái tan thành mây khói khi nghe người yêu phán một câu xanh rờn: " Bỏ đi, từ nay cô tự lo lấy thân, vĩnh biệt". Đó là lời chia tay lạnh lùng dành cho con gái tôi sau tất cả những gì con đã làm cho tình yêu của mình. Con gái không thốt lên được lời nào, miệng con cười méo xệch. Kể từ đó cậu người yêu lặng mất tăm khỏi cuộc đời con. Con gái tôi hụt hẫng, con chỉ có người yêu làm điểm tựa trong tình cảm sau tất cả những gì con đã từ bỏ, đột nhiên còn lại trơ trọi một mình, rõ ràng là không ổn. Rồi con tự đi phá thai một mình ở một phòng khám tư. ...
Con gái nằm li bì mấy ngày mấy đêm, một mình tôi chạy lăng xăng ra vào bệnh viện. Tôi lặng lẽ gạt nước mắt ôm con vào lòng:
- Con ngu dại, ngốc nghếch quá đi thôi, con dại cái mang.
Tôi hy vọng đây sẽ là một bài học lớn, bổ ích dành cho con gái trải nghiệm với đời. Vậy mà mới được một thời gian sau khi vết thương đã lành, con gái lại nhớ đám bạn du côn du đãng mà nó cho là " bạn bè chí cốt" trước đây. Vợ chồng tôi tuyệt đối cấm, quyết không cho con gái giao du với đám bạn bụi đời ấy. Vợ chồng tôi bỏ công bỏ việc thay phiên nhau một người đi làm thì một người ở nhà canh chừng con gái. Một hôm vì có việc đột xuất nên cần hai vợ chồng tôi phải về quê cùng nhau. Trước khi đi vợ chồng tôi đã cẩn thận nhốt con gái ở trong nhà và khóa cửa bằng một cái khóa to đùng. Vậy mà không biết con gái tôi liên lạc với tụi bạn nó bằng cách nào mà cả đám kéo nhau đến nhà tôi, cưa ổ khóa vào bên trong tổ chức tiệc tùng, nhậu nhẹt, đánh chén no say một trận bét nhè. Chiều vợ chồng tôi về đến nhà tận mắt chứng kiến một lũ đầu trâu mặt ngựa lăn lê bê bết bên những đống nôn mửa, mồm miệng vẫn còn sực nức hơi men, bò lổm ngổm trên sàn nhà vừa hát vừa chửi tục. Con gái tôi cũng say khướt, khật khà khật khưỡng không nhìn ra cả ba mẹ mình. Hai vợ chồng tôi không dám tin vào mắt mình nữa, tim chúng tôi đang rỉ máu. Không biết kiếp trước vợ chồng tôi đã phạm phải tội ác gì mà kiếp này bị trời phạt thê thảm đến như thế này.
Đợt Nick Vujicic qua Việt Nam vừa rồi, tôi may mắn khi được người thân giới thiệu dẫn con gái tham gia buổi nói chuyện của Nick ngay tại thành phố. Ban đầu con gái miễn cưỡng đi theo tôi chỉ là do tò mò tức thời, vậy mà càng nghe Nick nói chuyện con gái tôi càng khóc. Tôi không ngờ Nick đã truyền được ngọn lửa hừng hực và sức hút rất lớn đến con gái tôi mạnh mẽ như vậy. Phải công nhận Nick đã truyền động lực, quyết tâm cho con gái tôi vượt qua mọi rào cản để làm lại cuộc đời. Sau buổi nghe Nick nói chuyện, tôi rất ngạc nhiên khi con gái bảo với mẹ rằng: "Con xin lỗi ba mẹ, con sẽ cố gắng, quyết tâm thay đổi cuộc đời mình, sẽ không còn là gánh nặng cho ba mẹ nữa...". Rõ ràng con gái tôi đã nổ lực phấn đấu để thay đổi bản thân nhưng khổ một nổi mọi người xung quanh vẫn còn cái nhìn ác cảm với con gái tôi nhiều lắm. Nếu không có sự hổ trợ, cảm thông, độ lượng của cộng đồng thì liệu con gái tôi có đủ sức vượt qua mọi định kiến để làm lại cuộc đời. Để có thể biến những đứa con lầm lạc trở về với cuộc sống bình thường, xin mọi người hãy mở lòng, mở ra một cơ hội như câu nói tâm đắc của Nick đã từng nói...
NGUYỄN THỊ THU HIỀN