"Bỏ đi, nó đâu có yêu mày!"
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Sống phải có tự trọng. Phũ đúng lúc rũ đúng người và người được níu kéo phải thật là xứng đáng.
***
Reng...reng...reng...
Tôi choàng tỉnh sau những tiếng chuông đồng hồ réo gọi, nó như kéo tôi khỏi giấc mơ hạnh phúc – đã kết thúc sau ba năm yêu nhau của tôi...
Đúng tôi là người nói chia tay nhưng có ai biết "người ra đi là kẻ chiến thắng nhưng mang đầy vết thương". Tôi khóc, những giọt nước mắt cứ rơi, lúc đầu là những tiếng nấc nhẹ nhưng rồi cứ to dần to dần... tôi cảm thấy như có gì đắng ngét ở cổ họng, tôi cứ nghĩ mình không thể khóc được nữa nhưng giấc mơ tối qua đã cho tôi biết không phải là bản thân không thể khóc mà là tôi sợ nếu bản thân yếu mềm thì sẽ lại bị nhiều tổn thương khác.
Có lẽ với tôi cách đây năm năm trước sẽ không hề biết đến khái niệm Tổn Thương, thậm chí nếu ai đó khóc rống lên giữa đường vì chia tay người yêu tôi lại cảm thấy hết sức ngớ ngẩn nhưng giờ thì sao nhỉ? Tôi lại là một trong số những điều tôi nghĩ hết sức điên rồ đó... Nhắc tới khoảng thời gian trước có lẽ với tôi thật ngọt ngào và êm dịu chẳng cần suy nghĩ nhiều về nỗi đau, nỗi bất hạnh khi bên tôi có cả một thế giới .... Tôi sẽ kể cho bạn nghe nhé như một chia sẻ ...
Và câu chuyện tình của tôi bắt đầu từ năm lớp 10 ...
- "mình có thể làm bạn trai của bạn không?" gãi gãi đầu
- "ơ hay thế cậu là con gái à!"
- "không phải ý mình là người yêu bạn đấy !"
-Tôi im lặng nhưng cũng bắt đầu ngại ngùng. Gì thì gì tôi cũng là con gái cũng biết mắc cỡ mà >_<
Chúng tôi bắt đầu gặp mặt nhau thường xuyên bên hàng ghế đá trong những giờ ra chơi, trong căn tin lúc giải lao,... Và như thế chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Tình yêu tuổi học hết sức bình dị bạn nhỉ. Không cầu kì phải có hoa, nến, và cách tỏ tình lạng mạng như bao cách mà các chàng hay làm như bây giờ...
Những năm đầu chúng tôi thật hạnh phúc mặc dù luôn có một số ý kiến phản bác từ bạn của anh ấy, nói rằng "tao thấy mày nên chia tay con nhỏ đó" hay "con nhỏ đó không xứng với mày", mặc dù tôi rất buồn và tủi thân luôn tự hỏi bản thân "mình có làm gì sai sao người khác không thích mình nhỉ?" và thậm chí có ý nghĩ điên rồ rằng sẽ thay đổi để được bạn anh ấy chấp nhận tôi và anh ấy yêu nhau, nhưng khi bên tai tôi vang lên những tiếng êm dịu "em đừng lo! Anh yêu em là việc của anh, không ai có thể ngăn cản được ^_^"
Nhưng điều gì đến thì đến thôi... Trong ba năm yêu nhau thời gian anh dành cho tôi ít đi... không còn những góc trường bên nhau, không còn những cái cầm tay, không còn những lúc quan tâm chia sẻ với tôi...vì "anh bận" và "yêu đâu phải lúc nào cũng bên nhau. Sao em lúc nào cũng đòi hỏi", đôi khi giận nhau nhưng anh luôn bỏ lại tôi với những câu đại loại như "tuỳ em", "sao cũng được" hay "anh mệt em quá" rồi đi ngủ, khi mà lúc mới quen dù tôi thức học bài cỡ nào hay giận anh đến sáng anh cũng cùng thức với tôi, kể chuyện vui và nói tôi đừng giận anh nữa. Nhiều lúc tôi lại tự hỏi bản thân "là do anh ấy cao thượng biết nhường, hay mình quá tầm thường không xứng ?" và điều làm tôi bất ngờ nhất sau những lời nói bận bịu đến một tin nhắn, một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có đó là những khoảng thời gian ăn chơi với bạn bè thâu đêm suốt sáng...Những đêm ấy tôi dường như thức trắng để điện thoại nhắn tin kêu anh về nhưng ạnh mặc kệ tôi đang bệnh mặc kệ tôi khóc anh vẫn đi "tăng hai tăng ba" và anh ít đi bên tôi hơn vì sợ bạn bè bàn tán...Giờ thì tôi hiểu chúng tôi chia tay vì cả hai điều sai, trong khi tôi trẻ con giận dỗi nhiều vô cớ thì anh lại nọng nổi, tự ái, trọng cái tôi...
Rồi từ đó chúng tôi cãi nhau nhiều hơn, có khi cả một tuần không nói chuyện, anh vẫn bình thường vẫn vui cười nhưng sao tôi nghe đắng trong lòng, tim tôi đau quá... Có khi tôi ước rằng trái tim mình là nước để không có những vết xước bên trong. Mà khi yêu thì ai lại giận được lâu cơ chứ, mặc dù tôi luôn là người làm lành trước nhưng tôi rất vui vì tình yêu chúng tôi đủ lớn để thông cảm cho nhau – tôi nghĩ thế. Sau ba năm quen nhau tôi bắt đầu tính chuyện tương lai nào là "chúng ta sẽ cưới nhau, rồi có một cuộc sống hạnh phúc ha anh". Nhưng thái độ anh khác hẳng với niềm vui của tôi, anh nói "em thiệt là, rảnh quá không có gì làm à, tính mấy chuyện xa vời, mấy chuyện đó tới đâu hay đến đó, bày đặt tính này tính kia". Tôi nhìn anh với ánh mắt ngấn nước chực trào ra sau những lời nói cay đắng ấy nhưng anh vẫn bình thản như không thấy ánh mắt đó của tôi và lúc đó tôi cũng hiểu được một điều rằng " nếu người ta yêu mình thì dù mình có một cái nhiếu mầy người ta cũng nhận ra, nhưng khi người ta không yêu mình nữa thì dù mình có khóc sưng cả mắt người ta cũng không quan tâm". Thế mà tôi vẫn ngu ngốc mặc kệ thái độ của anh, vẫn bên cạnh, yêu thương và quan tâm anh.
Dần dần tôi cảm thấy tủi thân, cô đơn , lạc lõng bên cái người mà tôi coi là thế giới kia... Đúng! Anh là thế giới nhưng thế giới đó rất to lớn bàn chân em bé chỉ mãi chạy theo anh. Trong những ngày 14 tháng 2, 8 tháng 3, 20 tháng 10...mà các cặp đôi khác dùng "nó" để kéo khoảng cách gần nhau hơn của tình yêu họ thì chúng tôi càng ngày càng xa nhau, và dường như cứ im lặng thì khoảng cách vô hình đó càng có "quyền lực" khi mà hầu hết thời gian của anh đều là bạn bè, nhiều lần tôi hỏi anh "em là gì?", "anh có yêu em không?" câu trả lời chỉ là ậm ừ cho qua nhưng giờ thì tôi hiểu đôi khi những đau thương bắt đầu từ những câu hỏi ngớ ngẩn ấy mà không câu hỏi ngu ngốc mới đúng!
Vì tôi là con gái! Đôi khi cũng trẻ con, thích làm nũng và mít ước với người mình yêu nhưng có lẽ tôi quên mất rằng Anh chỉ là người tôi yêu dường như chưa bao giờ yêu tôi cả... Anh đâu biết rằng: "Nếu anh bận, anh không thể nhắn tin hay gọi điện cho em... Em sẽ hiểu, sẽ không trách giận gì anh cả... Nếu anh bận, anh không có thời gian để quan tâm em...Em cũng sẽ vẫn hiểu, vẫn sẽ quan tâm anh mỗi ngày...Nếu anh bận, anh không trả lời những lúc mà em PM cho anh... Em cũng sẽ hiểu và thông cảm cho công việc của anh... Nhưng anh ơi sẽ đến một ngày nào đó... Cái ngày mà em im lặng hoàn toàn... Cái ngày mà em phải dừng lại và chọn cách quay lưng đi...Thì ngày ấy, chính anh sẽ là người phải hiểu... Sẽ là người phải cảm thông - Mà Không Phải Em..."
Cái gì cũng có giới hạn của nó cũng giống như nếu bạn dồn một chú chó hiền lành đến cuối đường thì nó bất buộc phải quay lại cắn bạn. Tôi không có ý ví mình là chó nhưng bạn thử nghĩ nếu một ngày nào đó bạn nói với người yêu rằng " anh ! hôm nay mùng một tết anh đi coi đua thuyền cho em đi với nha" hay đại loại là " anh cho em lên nhà anh được không? Em muốn chúc tết ba mẹ" rồi bạn nhận được câu trả lời từ người mình yêu như thế này " khùng hả. hôm nay tôi bận đi coi đua thuyền với bạn có chuyện gì để mai mốt tính" và " thôi thôi lên nhà anh chi". Thì bạn sẽ làm sao nếu là tôi ? quyết định chia tay để cho bản thân đau một lần cuối rồi thôi hay vẫn tiếp tục chịu đựng và làm một kẻ "ăn xin" tình cảm một cách đáng thương....
Tôi nghĩ quyết định của bạn cũng sẽ như tôi là chọn chia tay cho cả hai được tự do. Khi tôi nói " mình chia tay nha anh, em trả tự do cho anh đó..." anh im lặng không nói một lời nào, cũng không gọi điện thoại, không nhắn tin hỏi xem lí do là gì, cũng đúng đó là cái kết mà tôi mong muốn nhưng sao lòng tôi đau quá, mắt tôi ước, cảm giác khó thở và dường như lúc đó trái tim tôi đang rỉ máu...
Con bạn tôi nó mắng "sao mày ngu thế nó đã không cần mày thì việc gì mày trở nên thân tàn ma dại như thế, tao đã nói chả có ai tốt bằng ba mẹ đâu... mày nên nhớ ngoài kia có người thương mầy đấy nhưng mầy phải có điều họ cần kìa". Sau khi nghe những lời mắng như tát nước vào mặt của con bạn thân, tôi tự nhủ với bản thân mình là phải sống thật tốt sau những tháng ngày khóc lóc, không ăn, không ngủ, không tiếp xúc với thế giới xung quanh – đó là địa ngục mà tôi chấp nhận khi tôi mất đi tình yêu của mình...thật ngu ngốc phải không bạn!
Nhưng giờ thì tôi hiểu được: bản thân mình phải sống thật tốt, thật vui vẻ, không nên lấy lỗi lầm của người khác làm mình buồn phiền. Sinh ra là con gái bạn đã chịu khổ rồi nhưng nếu bạn chọn nhầm người đàn ông cho mình bạn sẽ khổ hơn...Và mọi chuyện xảy ra điều là chuyện tốt. Bạn cứ thử hình dung nhé, nếu bạn kết hôn với người đó rồi bạn mới biết người đó tệ như thế nào sau đó thì li hôn thì tôi chắc chắn rằng người chịu khổ sẽ là bạn, nhưng nỗi khổ đau đó sẽ rất lớn. Đúng không?
Nên bây giờ với tôi đó như một kỉ niệm mặc dù rất khó phai vì "mối tình đầu như bước chân trên cát, bước nhẹ nhàng nhưng để lại rất sâu". Tôi bây giờ thì luôn tự nhủ một điều rằng: "Con gái" à sướng khổ là do bản thân mình thôi... Những tháng năm không trở lại ấy, tôi đã "tha thứ" cho bản thân mình, tôi cho mình một lối đi cũng như cho người một con đường... Tôi chỉ muốn nói với người đó rằng "Có thể tớ không tốt , nhưng trên thế giới này tớ là duy nhất .... cậu trân trọng cũng đươc , mà không trân trọng cũng không sao. Nếu cậu làm lạc mất tớ, thì tớ cũng sẽ không để cậu tìm thấy ...."
Một đứa con gái có bản lĩnh.. là yêu được và có thể từ bỏ được. Chứ không phải chia tay rồi lại xin lỗi, khóc lóc để người ta quay lại. Sống phải có tự trọng. Phũ đúng lúc rũ đúng người và người được níu kéo phải thật là xứng đáng.
Đào Phạm