Người bộ hành cô đơn
Ai cũng có người tới mang áo mưa để mặc hay đón đưa về. Ai cũng sợ vợ con, người yêu, tình yêu của mình bị ướt bởi những cơn mưa không mong muốn. Lòng mình trống rỗng, giờ còn có ai đợi chờ mình không? Còn ai lo lắng và nghĩ tới mình nữa hay không nhỉ?
***
Hôm nay trên đường đi mình dừng lại vì đèn đỏ, mắt nhìn theo đèn và đếm 60, 59, 58 ... rồi bất giác ngước mắt nhìn về phía nhà chờ xe bus cạnh đó. Thấy một chàng thanh niên đang dừng xe đưa bạn gái áo mưa, có vẻ như cô gái đó đã chờ quá lâu, cô gái vừa mặc áo mưa vừa hờn giận anh chàng đó...."Anh đi gì mà lâu quá vậy...". Chợt như bao kỷ niệm thời sinh viên của mình lại ồ về trong trí nhớ. Làm tim mình run run thương nhớ một thời áo trắng đã qua. Chẳng hiểu sao mình không sao đi tiếp được nữa dừng xe vào lề đường rồi nhìn ngắm dòng người đang vội vã chạy mưa mà lòng buồn vô cảm. Ai cũng có người tới mang áo mưa để mặc hay đón đưa về. Ai cũng sợ vợ con, người yêu, tình yêu của mình bị ướt bởi những cơn mưa không mong muốn. Lòng mình trống rỗng, giờ còn có ai đợi chờ mình không? Còn ai lo lắng và nghĩ tới mình nữa hay không nhỉ?
Cuộc sống hàng ngày vẫn trôi qua theo mọi người nghĩ là bình yên và hạnh phúc. Từng ngày từng ngày ngắm nhìn những gia đình hạnh phúc, những cặp tình nhân vui vẻ bên nhau, lòng mình lại buồn man mát. Nỗi đau như từng vết sắc lẹm cứa vào tim làm mình đau đến chảy nước mắt. Đôi khi cuộc sống hiện tại cứ làm mình đau, mình buồn rồi đôi lúc muốn buông xuôi cho đời nổi trôi như cánh lục bình. Không cố gắng, không vượt qua nữa vì rằng sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Nhưng sao có thể thế được nhỉ, mình phải cố gắng và nỗ lực hơn nữa. Rồi lại tự động viên mình cố gắng mạnh mẽ và vượt qua nhé.
Mình về phố đang ở lứa tuổi biết nhớ biết thương. Đôi lần trong lòng buồn và trống rỗng mình lại một mình tìm về nơi đây, trường học thênh thang, giảng đường vắng bóng, nhưng mình tìm lại được tiếng nói thầy cô, bạn bè trong đó, ngang qua ký túc tầng 2 của các bạn ngày xưa ở. Các bạn lại như hiện về sau bao nhiêu ký ức của những năm tháng tươi đẹp nơi giảng đường đã trôi xa, để giờ chỉ còn là đặt bàn tay lên môi giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào khỏi thành tiếng khi hoài niệm về những năm tháng bên giảng đường. Tình cảm đó lại ùa về dịu dàng xoa lành những tủi thân, những lạc ý để tình yêu còn đọng mãi trong lòng và tâm hồn lại mềm như lụa óng. Lại hết giận hết buồn và trong lòng nhẹ nhàng hơn.
Thật cảm ơn đời đã có những hạnh phúc tuyệt vời đến thế. Mình nhớ ngày đó , Bạn An làm xong bài thi chạy đi đâu đó chắc lại về ký túc để khoe với anh người yêu đang chờ sẵn ở phòng, ngoảnh sang Mai béo cũng đang nhắn tin cho ai đó, phía dưới nhìn thấy Thủy đã đang ngồi với anh khoa bên cạnh chụm đầu nhỏ to. Ai cũng có người để chia sẻ để khoe thành tích của bài thi hôm nay. Tay mình nhẹ nhàng rút từ trong túi chiếc điện thoại ra xem có ai đó nhắn tin cho mình không. Lặng im ngồi cả tiếng trên giảng đường khi các bạn đã ra về hết mà điện thoại mình vẫn chưa một lần nào rung lên. Mình cũng thèm lắm có ai đó nhắn tin và chờ đợi đón đưa mình như vậy...khi đó mình cũng sẽ khoe về thành tích của mình ngày hôm nay.
Tối về nhà sau khi đã ngồi yên vị trên bàn học, mình nhắn hỏi thăm các bạn xem ôn bài thi tới đâu, tin nhắn đi 5', 10', 30' không thấy bạn nào trả lời. Tới tận 22h30 mới có đứa nhắn trả lời là bận việc riêng giờ mới trả lời được. Các bạn sướng thật khi được ở lại ký túc xá hoặc nhà trọ. Được tự do làm gì thì làm, tự do đi chơi mà không sợ. Mình hết giờ học là về nhà ngay để giúp gia đình việc nhà hoặc đi làm thêm đâu có được phút giây nào tự do yêu đương hẹn hò như các bạn. Có lẽ mà mình bị gọi là "ế" thì phải thôi. Đơn giản vì mình nghe lời mẹ dặn không được yêu đương gì khi chưa ổn định sự nghiệp. Không được ăn chơi đua đòi và phải giữ mình giữa chốn phồn hoa đô thị. Lời căn dặn của Mẹ mỗi lần mẹ gọi điện hỏi thăm con gái nên mình luôn sống với những điều căn dặn đó. Chẳng dám phạm sai lầm gì sợ mẹ buồn.
Giờ đây đã ra trường vài năm trong số các bạn chơi với nhau đứa nào cũng đều yên bề gia thất, cuộc sống cũng tạm ổn và hôm nay người bạn thân cuối cùng cũng đã lên xe hoa, mình cũng mừng cho bạn đã tìm được chốn bình yên. Chắc giờ này bạn sẽ rất hạnh phúc với tình yêu của mình. Ngày đó 1 lần đẹp trời hai đứa lên Hồ tây đạp vịt. Mình đã từng mong ước sau này lấy chồng, làm việc gì cũng có nhau, chồng chơi với con còn mình nấu cơm và đọn dẹp nhà cửa, thi thoảng đưa chồng con về ngoại ô xa bê tông đường nhựa, xa những gì không còn nguyên vẹn của tâm hồn để được gần với thiên nhiên đất trời. Để tình cảm vợ chồng thêm bền chặt vị tha hơn và yêu thương nhau nhiều hơn.
Đôi khi thấy tủi thân, thấy ghen tỵ với hạnh phúc của ai đó. Rồi ước gì trên nhân gian này không có tình yêu nữa để ai cũng giống mình "Người bộ hành cô đơn" để không phải buồn lo, không phải mệt mỏi, rồi lại nghĩ sao mình lại ích kỷ thế nhỉ? Trên thế giới này sao lại không có tình yêu được, phải có chứ, vì tình yêu làm thức tỉnh mọi vạn vật và tình yêu làm con người ta sống tốt và nhân đạo hơn. Mình không thể ích kỷ thế được phải không nào. Ôi ! mặc kệ nhân gian, ai muốn tranh giành gì thì cứ tranh giành, ai muốn làm gì thì làm, ai muốn yêu thì cứ yêu và hãy yêu đi vì thời gian trôi đi đâu có trở lại. Mình cứ sống là chính mình thôi. Và luôn cầu chúc cho những ai đã yêu và đang yêu sẽ mãi được hạnh phúc và an yên nhé.
Giờ mình lại ngồi đây viết những dòng cảm xúc buồn vương và khi người ta chờ đợi quá lâu, niềm hạnh phúc trở nên quá xa xỉ thì giờ mình chỉ muốn ẩn trú bằng chính thứ hạnh phúc tại tâm. Khi tâm tĩnh lặng và an lạc là khi đó con người ta thấy hạnh phúc và bình yên rồi.