Quên anh...Đơn giản mà!
Có lẽ sâu thẳm trong trái tim của một người con gái từng nhiều lần đổ vỡ như em thì theo cách này hay cách khác, tình yêu giờ đây đối với em không còn quan trọng nhiều như cái thuở trẻ trâu nữa...
Có lẽ sâu thẳm trong trái tim của một người con gái từng nhiều lần đau đớn như em thì theo cách này hay cách khác, tình yêu chỉ còn là sự e dè...
Và có lẽ sâu thẳm bên trong trái tim của một người con gái có quá nhiều vết sẹo chồng chất lên nhau như em thì có thêm một hay hai vết thương nữa cũng vậy thôi. Quên anh? Đơn giản mà! Anh đừng lo nhé! Nhưng anh biết không!? Điều đó chứng tỏ rằng em sẽ thật mạnh mẽ để quên một người tồi tệ như anh!
***
Em vẫn nhớ ngày gặp nhau thật tình cờ nhưng là có chủ đích trước phải không anh? Mình quen biết nhau từ lời giới thiệu của một người bạn. Anh biết là em chẳng để ý gì đến anh nên anh cứ săn đón em bằng mọi cách. Em biết điều đó nên thận trọng tránh không để rơi vào kế hoạch của anh. Em biết anh cần điều gì. Không phải là em, là gia đình em, là chuyện làm ăn của anh, em biết...
Em không còn bé dại nên em nhận thức được cảm giác của em và của anh dành cho em, ngoài sự quan tâm ấy là rất nhiều lần dửng dưng và vô tình lắm. Những cử chỉ bên ngoài có thể đánh lừa em nhưng những tình cảm bên trong anh không thể dối gạt em. Anh chẳng hề thích em dù là một tí ti nào.
Sau mấy lần cà phê tán dóc, ăn uống đêm khuya, lòng vòng bát phố – có thể gọi là hẹn hò không nhỉ? – mình trò chuyện với nhau khá nhiều và trong lời kể của anh em thấy còn một con người khác chững chạc, ngay thẳng, biết suy nghĩ và yêu rất chân thành. Nhưng con người đó lại không hiện diện ở đây, với em, ngay lúc này mà trước mắt em lại là một tên con trai hay cười và ẩn sau nụ cười đó chỉ là một gương mặt lạnh lùng. Em phải tránh anh thôi!
***
Chuyện gì đến phải đến. Hôm đó em bàng hoàng nhận được tin bà nội lại nhập viện, trong em trào lên một cảm giác bồn chồn khó tả. Dù thật sự từ nhỏ đến giờ em không gần gũi nội nhiều và họ hàng bên nội không thích mẹ lẫn em nhưng bà vẫn là bà của em, trên đời này em chỉ có một bà nội mà thôi. Em rối bời và em phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh. Anh nhiệt tình đèo em đi và đứng một góc chờ em thật lâu. Đến khi em chạy ra mắt đỏ hoe anh cũng xoắn xít hỏi han và làm đủ trò, kể hết chuyện vui này đến chuyện vui kia để làm em nở mấy nụ cười méo xệch. Em hơi cảm động rồi!
Rồi nội mất. Em vì trước mấy hôm đã có bệnh trong người nên mấy ngày lễ tang em kiệt sức, trông cứ như thây ma di động. Anh thì có cơ hội thể hiện sự quan tâm sức khỏe, tăng thêm tình cảm hai bên và rất ân cần đưa đón – "Nếu em gọi là anh có mặt". Em lưỡng lự: "Hay là mình cho anh ấy và bản thân mình một cơ hội, không đến nỗi nào đâu mà!"...
Hôm ấy em rất mệt, không còn chút sức lực nào để đứng nữa là. Anh gợi ý: "Anh đón em về nhé!". Em chẳng còn tí ca-lo nào để suy nghĩ thêm gì nữa, em đồng ý. Xui rủi thế nào hôm ấy trời lại mưa tầm tã. Em lo lắng từng giây phút sợ anh đi đường nguy hiểm. Thấy bóng anh chạy đến ướt mem em mừng rỡ và xen chút xót xa. Anh lấy trong cốp xe cái áo mưa to đùng bắt em mặc vào: "Em không được bệnh thêm nữa đó!". Em ngồi sau thấy anh vừa chạy xe vừa run lập cập. Em không chịu nổi nên choàng tay ôm chặt anh. Suốt cả quảng đường không ai nói với ai tiếng nào nhưng lâu lâu anh lại xoa xoa tay em khiến em không thể không cười dù những hạt mưa nặng rát cứ không ngừng táp vào mặt, vào má, vào đôi môi đang mím chặt của em vì lạnh buốt... Em cảm động lắm rồi!
Và tiếp sau đó là những chuỗi ngày khá hạnh phúc đến khi anh mở miệng nhờ em nói giúp với ba em rằng anh cần ông giúp đỡ. Một mặt em nghĩ chỉ là chuyện thường tình nhưng mặt khác em lại nghĩ: "Có phải mọi thứ đang dần tiến triển theo những gì lúc đầu mình nghi ngại không?". Nhưng em vẫn giúp anh. Và mọi chuyện có lẽ đã suôn sẻ nếu như một hôm em không nhận được thông tin sét đánh là anh nói xấu em với một số người bạn của anh mà anh không biết người đó là bạn rất thân của em. Em không thể tin vào tai mình được là từ miệng một người đàn ông trí thức như anh lại có thể thốt ra những lời lẽ thô tục và bẩn thỉu đến vậy. Hay chính con người thực của anh như vậy? Nó đã thối nát đến mức không thể cứu chữa. Không vì em tin bạn em mà không tin anh nhưng hiểu những ánh mắt và cách xử sự của bạn anh đối với em rất lạ, vì anh không tôn trọng em nên bạn anh cũng vậy? Dường như ai cũng biết chỉ có em là ngây ngô, mắt nhắm mắt mở trước những mưu mô của anh?
Em chọn cách im lặng. Em cảm thấy lúc này em chưa cần phải lên tiếng. Màn kịch này chắc vẫn còn dài với anh?
***
Ba em từ chối vì ngoài tầm giúp đỡ của ông và vì em nữa. Em nói rằng: "Ba đừng giúp làm gì, anh ta không phải bạn con."
Anh không là bạn em vì anh là người em đã yêu thương, đã nhớ mong từng đêm và sau này, khi kết thúc mối quan hệ này, chúng ta sẽ không còn dù chỉ là những người bạn bình thường, vì anh đã tồi tệ với em như thế...
Đêm đó em khóc rất nhiều. Em biết rằng trái tim em lại tổn thương thêm lần nữa. Vì lại thêm một vết thương đau rát. Vì em đã để tình cảm của mình trôi xa. Vì anh...
Quên anh? Đơn giản mà! Sẽ qua mau thôi. Chỉ là thêm một vết sẹo trong ấy thôi mà!