Gửi bài:

Chưa bao giờ được yêu

Với nhiều người, tình yêu đến một cách quá dễ dàng nhưng sao với tôi nó lại quá khó như vậy? Tôi đã yêu rất nhiều nhưng cho đến lúc này tôi vẫn chưa bao giờ biết đến cái gọi là "được yêu"....

***

Tôi khóc thật nhiều, khóc để thỏa mãn những thứ đã bị kìm nén bấy lâu và rồi tự tìm kiếm lý do để bản thân đứng dậy và đi tiếp.

Nếu tuổi học trò của mỗi người đều vương đọng lại ít nhất một mối tình để nhớ thì với tôi đó là một trang giấy trắng. Tôi luôn tự hỏi, bạch mã hoàng tử của mình đang ở đâu? Vẫn là đứa con gái có thành tích học nhất nhì trong lớp, có những mơ mộng đầu đời, biết thích, biết giận hờn, biết thầm thương, trộm nhớ,...Nhưng tất cả chỉ là mối tình đơn phương, do tôi ngộ nhận rồi tự mình đan dệt thành một bức tranh và kết cuộc phải mang lấy nỗi đau cho chính mình. Chỉ mình tôi hạnh phúc và đau khổ.

chua-bao-gio-duoc-yeu

Tôi luôn cố gắng hoàn thiện bản thân mình theo một cách riêng, hòa đồng với mọi người và chơi hết mình với mong muốn sẽ tìm được "một nữa kia". Nhưng dường như mọi người đều là bạn với tôi một cách đúng nghĩa. Mẹ vẫn hay đùa với tôi rằng số tôi "vô duyên", ban đầu tôi không tin nhưng càng ngày tôi lại nghĩ điều đó là đúng. Tôi không hiểu sao mình vẫn còn "tự do". Nếu xét về trình độ thì trong xóm, tôi đứng nhất nhưng hầu hết tụi con gái ở gần chỗ tôi đã lập gia đình. Nếu tính về ngoại hình, mặc dù không được gọi là đẹp nhưng tôi vẫn không kém hơn ai. Tụi bạn ai cũng nói tôi có duyên ngầm, dễ thương, hiểu tâm lý người khác, cá tính, khá đặc biệt,...nhưng sao vẫn không ai "yêu" tôi?

Những lúc thành công trong công việc, tôi chỉ muốn chia sẻ tin vui này với người nào đó nhưng rồi lại thôi. Vì tôi biết rằng mình trông chờ sự chúc mừng từ một người đặc biệt hơn là từ tụi bạn.

Rồi những khi vấp ngã hay thất bại trong cuộc đời, tôi muốn tìm một bờ vai để tựa vào, tìm một lời an ủi, động viên hay chỉ đơn thuần là người đó ngồi bên cạnh. Nhưng vẫn chỉ một mình, tôi buồn, tôi khóc rồi tự an ủi bản thân rồi đứng dậy.

Có những lúc cảm thấy bơ vơ lạc lõng, tôi muốn tìm một vòng tay ấm áp để tôi biết rằng mình vẫn còn một điểm tựa vững chắc. Nhưng cái tôi có được chỉ là sự trống trải và nỗi cô đơn.

Tôi muốn có một người đặc biệt để biết rằng dù mạnh mẽ tới đâu chăng nữa thì bản chất trong tôi vẫn là một đứa con gái yếu đuối, cần sự quan tâm và che chở.

Tôi ao ước có một người đồng hành với tôi trong cuộc hành trình dài để tôi không cảm thấy cô đơn. Nhưng vẫn chưa có ai cùng chung bước.

Có lẽ tôi đã quá tham lam trong tình cảm chăng? Tôi đã yêu cầu quá nhiều cho một tình yêu? Tôi sẽ làm cho người mình yêu mệt mỏi và đau khổ. Liệu người đó có hạnh phúc bên tôi không? Tôi tự trách bản thân mình quá ích kỷ và rồi dặn lòng không được yêu ai.

Nhưng trái tim không chịu ngủ yên, nó thổn thức và rung động mãnh liệt. Nhưng vẫn chỉ là đơn phương và bản thân tôi lại đau thêm lần nữa.

Với nhiều người, tình yêu đến một cách quá dễ dàng nhưng sao với tôi nó lại quá khó như vậy? Tôi đã yêu rất nhiều nhưng cho đến lúc này tôi vẫn chưa bao giờ biết đến cái gọi là "được yêu"....

 

Ngày đăng: 06/06/2014
Người đăng: Góc Tâm Sự
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Cãi vã chiến tranh lạnh
 

Cãi vã, chiến tranh lạnh, xin lỗi là vòng tuần hoàn của tình yêu thời niên thiếu, và khi vòng tuần hoàn này chấm dứt, tuổi thanh xuân cũng sắp sửa cáo biệt. Ngỡ rằng người mà mình đã ngẫu nhiên lỡ qua đó, cuối cùng lại hóa thành một hình bóng mãi không nhòa đi trong đáy lòng. Khi ấy thật ra đích thực là quay lưng đi sẽ là một đời.

First Love - Cửu Dạ Hồi.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage