Vượt qua nỗi nhớ anh
Em tự trách em là kẻ dại khờ, cứ mãi đắm chìm trong quá khứ, cứ mãi nhớ đến anh – người không thuộc về em nữa.
***
Em cười, cười đắng chát, nước mắt tràn bờ mi. Tình yêu mà, có phải nói quên là quên được đâu. Bời nếu quên là điều dễ dàng thì trên thế giới này sẽ chẳng còn ai phải đau khổ vì tình nữa. Vậy nên em cứ để nỗi nhớ đi hoang, tự do đến nỗi dày vò bản thân mình. Nhưng có phải đó là yêu hay không? Bản thân em cũng không định nghĩa được. Bởi em chưa từng nói ba chữ đó với anh mà.
Có những ngày cứ nhớ về anh như một thói quen khó bỏ. Em nhớ anh, chàng trai có cái tên đặc biệt và con người đặc biệt. Nhớ những yêu thương, quan tâm, chiều chuộng của anh ngày nào mà em vẫn nói đó là tình thương của anh họ dành cho em họ.
Nhớ bàn tay sần sùi nhưng rất ấm áp mỗi lần nắm tay em. Nhớ tới mùi hương quen thuộc của anh. Nhớ cả những cái áo có màu chẳng giống ai nhưng lại giống áo của em. Nhớ lúc anh và em nói chuyện qua điện thoại hàng giờ bởi anh và em cách nhau cả mấy trăm cây số. Nhớ lúc những buổi sáng sớm của những ngày đầu tháng em chờ anh ở bến xe. nhớ lúc em không nghe lời, anh giận mắng: "không ngoan anh không thương nữa bây giờ." Và em chọc lại anh rằng "anh họ không thương em họ thì thương ai bây giờ đây" . Anh họ nhưng giữa chúng ta đâu có mối quan hệ gì đâu. Chỉ là do em tình cờ giới thiệu anh như thế với lũ bạn thôi
Em nhớ, rất nhớ. Nhớ chàng trai đã từng nói với em rằng hãy cho anh thương em tới khi nào em có người yêu, hãy để được chăm sóc em tới khi em có người khác chăm sóc em thay anh. Tới khi nào em có người yêu thì anh sẽ rời xa em, trả lại em cho người yêu em. Tới bây giờ em vẫn chưa có người yêu, lời hứa ngày xưa vẫn còn đây mà anh thì trở thành người xa lạ. Anh ra đi không một lời từ biệt, không một tin nhắn. Em cứ chờ, chờ mãi thôi. Hy vọng càng nhiều nhưng đổi lại em chẳng có câu trả lời cho sự ra đi đó.
Em nhớ tất cả về anh, về những gì từng có giữa hai đứa mình. Những kỉ niệm ấy vẫn còn đây nhắc cho em nhớ lại mình đã từng có một thời ngọt ngào. Em vẫn thường hay lang thang tới những nơi anh và em đã đi qua. Những kỷ niệm ấy anh có còn nhớ không?
Khi bên anh em không nhận ra rằng tình cảm của em dành cho anh. Nhưng khi anh đi rồi em mới biết rằng chẳng có gì có thể làm em thôi không nhớ anh. Nhưng đối với anh thì không nhưng vậy. Dù biết rằng anh đang hạnh phúc bên chị ấy. Chỉ là do em cố chấp mà không dám nhìn vào sự thật thôi. Bạn em nói với em nhớ thì nói cho người ta biết, còn không dám nói thì hãy gói nó chặt trong tim rồi vứt khóa đi. Nhưng vượt qua nỗi nhớ anh khó lắm. Em không làm được. Chỉ vì em tin không ngu không ngốc sao có thể yêu.