Gửi bài:

Cho một sự khởi đầu...!

Đơn phương, liệu có được coi là một mối tình?

***

Có nhiều cách để người ta nói về sức mạnh của thời gian - dù có chút mâu thuẫn: "Thời gian là phương thuốc kỳ diệu nhất, nó làm mọi vết thương sẽ lành theo năm tháng" hay "Thời gian không làm người ta quên được nỗi đau mà chỉ làm họ quen với nỗi đau đó dù nó luôn hiện hữu đâu đó". Sao cũng được, với em, nó như nhau cả anh ạ! Bởi, cuối cùng thì nó vẫn đưa đến một kết quả giống nhau của mối quan hệ - giữa - hai - người.

Khi viết ra được những dòng này, em thấy mình đã đủ bình tâm, đủ để mỗi khi người khác nhắc đến anh, em không còn cảm giác chênh chao, hồi hộp. Và em muốn viết ra - một lần nữa - một lần cuối, về thứ tình cảm em đã dành cho anh. Có thể, sau này anh vẫn xuất hiện trong những dòng cảm xúc thường nhật, nhưng sẽ không phải là anh, là em của ngày hôm qua mà là tâm thế của những người bạn, người anh thực sự.

cho-mot-su-khoi-dau

23 tuổi, em chưa từng yêu nên chưa thể định nghĩa nó theo cách của riêng mình. Nhưng có một điều em chắc chắn, rằng, em - đã - từng thích anh, dù, có thể chỉ là thứ tình cảm xuất phát từ phía em. Dẫu, có đôi lần anh nói thích và muốn che chở cho em nhưng em sẽ không tính những câu nói này cho mối quan hệ của chúng mình bởi trong khoảng thời gian đó, điều em mong đợi nhiều hơn thế.

Gần 2 năm - Chúng ta đã có khoảng thời gian không dài - nhưng có lẽ cũng không ngắn ở bên nhau, đúng không anh? Ở bên nhau ở đây, đơn giản chỉ là những buổi cà phê, những lần ngồi bên nhau trò chuyện, tâm sự như những người bạn, người tri kỷ đúng nghĩa.

Nhiều lúc em cũng chẳng hiểu tại sao, một người trầm tính, ít nói, kỳ lạ như anh lại dễ dàng nói chuyện và tâm sự mọi thứ với em như vậy - một con bé láu táu, nói nhiều và nông cạn. Có thể bởi, lúc đó anh quá đau đớn vì mối tình 2 năm đột nhiên đổ vỡ, anh quá cô đơn khi một mối quan hệ không được vẹn tròn. Còn em, có lẽ vì tò mò, vì nhiều chuyện mà chịu ngồi nghe anh nói hàng giờ không dứt.

Cảm giác đầu tiên khi nghe anh tâm sự, đó là sự cảm thông. Nghe giọng anh nói, nhìn cái gục đầu tuyệt vọng và thấy cách anh rít mạnh điếu thuốc như muốn nén nỗi đau vào trong, em hiểu, anh đã phải kìm nén đến nhường nào để giữ được sự cứng cỏi của một người đàn ông.

Anh đau khổ, vì đã lỡ làm tuột khỏi tay người con gái anh yêu, vì anh đã không trân trọng, lo lắng, quan tâm đúng mực khi cô còn ở bên, để đến khi cô quyết định rời bỏ, khi anh nhận ra thì đã quá muộn màng. Anh kể về những kỷ niệm, những thói quen, những hờn giận giữa hai người, về những lỗi lầm mà cả anh và cô vướng phải để cuối cùng cả hai chọn đi về hướng không cùng song hành với bóng hình quen thuộc. Chẳng biết tự lúc nào, em như trở thành một nhân vật trong chính câu chuyện của hai người. Em đã nghe, khuyên và dần lo lắng cho anh rất nhiều, dù bản thân chưa có chút kinh nghiệm yêu đương nào cả. Đã có lúc em tin rằng, nếu anh không đủ mạnh mẽ một chút nữa, một chút nữa thôi thì anh sẽ làm điều dại dột. Đó là khi, anh về nhà, sống giữa vòng tay yên ấm của gia đình mà anh vẫn không nguôi ngoai nỗi nhớ, sự dằn vặt. Ở nhà, anh nhắn tin cho em nói: anh đau lắm, đau như muốn chết đi được, anh đau...!

Và cứ thế, sự lo lắng, mối bận tâm về anh trong em cứ lớn dần lên...

Rồi, những buổi cà phê của chúng ta đều đặn hơn, nhiều hơn và chủ đề nói cũng mở hơn. Anh tâm sự về nhiều thứ hơn xung quanh cuộc sống, tính cách, gia đình của anh và em tiếp tục là "con chiên ngoan đạo", lắng nghe tất cả những gì anh nói. Em hiểu hơn về con người, sở thích và mọi thứ quanh anh. Chúng ta đã lòng vòng nhiều nơi ở thành phố, loanh quanh những con đường của làng đại học, những quán cà phê quen, những món ăn lạ, những chỗ ngồi quen thuộc... nhờ anh mà em biết được thêm nhiều điều mới mẻ của cuộc sống. Những kỷ niệm cứ chất dầy lên theo ngày tháng. Thảng khi em tự hỏi, liệu, mình làm vậy là đúng hay sai. Bởi cứ qua từng ngày rong ruổi, ở bên anh như thế, tình cảm của em giành cho anh thay đổi từ lúc nào chẳng rõ. Em đã dần thích anh từ khi nào em chẳng hay.

Đã hơn 1 lần, em đề nghị anh, mình dừng lại, vì sợ rằng nếu cứ như vậy em sẽ thích anh mất. Và cũng hơn 1 lần em không thể điều khiển được chính con người mình. Lý trí dặn lòng không được hướng về phía anh nhưng con tim thì không ngừng thổn thức. Bên anh, nghe anh nói dường như đã trở thành một thói quen - một thói quen khó bỏ. Suốt một thời gian dài, ngày nào chúng ta cũng gặp nhau, cũng cà phê, cũng tâm sự. Chỉ một ngày không thấy anh, không liên lạc với anh là em cảm giác mình không chịu nổi. Những ngày đầu đi làm, em áp lực, em mệt mỏi, không chỉ vì công việc mà cả vì anh nữa. Có lúc em muốn nổ tung, muốn phát điên lên khi cứ phải kìm nén và che giấu tình cảm của mình.

Em biết, anh là người tinh tế để có thể biết được tình cảm của em và em cũng biết anh còn khôn ngoan và tinh tế hơn khi không muốn chúng ta trở thành một đôi mà vẫn giữ được tình cảm anh em tốt đẹp. Em đã từng rất đau khổ vì mối quan hệ lưng chừng như thế, em đã từng khóc rất nhiều lần - vì anh. Nhưng rồi, em nhận ra, anh đã sáng suốt khi cho em một khoảng thời gian đủ để bình tâm, đủ để nhìn lại mọi thứ. Dù có đi bên nhau nhiều bao nhiêu thì giữa chúng ta vẫn có những khoảng lặng nhất định. Dù có uống thêm bao nhiêu tách cà phê đi chăng nữa em cũng không thể là chính mình khi ở bên anh. Dẫu có - từng nhớ, - từng thương thì cũng chỉ như những cánh đồng khô cháy, khát chờ cơn mưa đầu mùa cho hả lòng, hả dạ. Chúng ta, có thể sẻ chia, giúp đỡ nhau nhiều điều trong cuộc sống nhưng không phải với tư cách là một người tình. Giờ nghĩ tới anh, em không còn cái cảm giác hỗn loạn như xưa nữa, có thể em quen, cũng có thể em đã quên, nhưng... đó là thật.

Giờ đây, chúng ta đều đã và đang đứng trước những ngã rẽ của cuộc đời. Những kỷ niệm mà chúng ta từng có em sẽ cất nguyên vẹn ở trong một góc nào đó của con tim, sẽ là những trải nghiệm đẹp của thời sinh viên. Em mong anh sẽ chọn và đi đúng hướng, tìm được cho mình một động lực thật sự để phấn đấu, để cố gắng hết mình. Chắc chắn em sẽ luôn đồng hành, giúp đỡ khi anh cần - AG ạ!

Viết xong những dòng này, với bản thân, em đang mong chờ một điều mới mẻ sẽ đến, một sự khởi đầu tốt đẹp.

À, đến giờ, em vẫn luôn thắc mắc: Đơn phương, liệu có được coi là một mối tình?

Sài Gòn, chiều hạ, 26.5.2014.

 
Ngày đăng: 11/06/2014
Người đăng: Thu Hoài
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Tags

Fanpage