Em cần một cơn mưa
Nhưng em vẫn do dự trước những sự bấp bênh, em phân vân không dám ngỏ lời với anh...
***
Trời chiều, vừa tạnh mưa, nắng lại lên rực rỡ. Em nhìn ra khoảng sân trước nhà, chợt nhiên thấy buồn lắm. Mới vài phút trước em còn rất vui vẻ móc một vài chiếc bánh bằng len đặt vào rổ mây, nhưng bây giờ, tâm trạng em nặng trĩu. Em và anh, đã không còn cùng nhau một khoảng trời, những suy nghĩ, những cách trở tâm hồn, những ngại ngùng, nhút nhát đã đẩy em xa anh.
Ngày ấy, cái giây phút em và anh nhìn sâu vào mắt nhau, rồi chợt nhiên nói cười, giá mà em đủ dũng cảm để thừa nhận, em yêu anh. Nhưng em đã không làm vậy, em đã không nói những gì trái tim chôn giấu. Em chỉ cười nhiều hơn khi ở bên anh, cố gắng thu hút sự chú ý từ anh. Mỗi đêm, em đều online thật muộn để được trò chuyện cùng anh nhiều hơn. Em bắt đầu thay đổi mình, cũng thức dậy lúc mười hai giờ, cũng đi ngủ lúc ba giờ sáng. Mỗi ngày em đều đợi một tin nhắn chúc ngủ ngon từ anh. Mỗi ngày, em đều hướng về anh đầy hi vọng. Nhưng chắc anh vẫn nhớ, ngày ấy, khi những bông muồng hoàng yến nở lần đầu tiên, em chỉ dám bên anh như một người bạn. Em sợ anh nhận ra tình yêu em dành cho anh, nên những quan tâm đối với anh, em chia sẻ cho biết bao nhiêu bạn nam khác trong lớp. Em chỉ muốn anh nghĩ, đối với em, anh bình thường như những người con trai khác. Nhưng anh thông minh, sắc sảo, lại từng trải tình trường, anh nhanh chóng nhận ra đối với em, anh rất đặc biệt. Anh bắt đầu xa em hơn, anh tránh nói chuyện với em, không còn những tin nhắn chúc ngủ ngon lúc ba giờ sáng, không còn chúc ngày mới tốt lành lúc mười hai giờ trưa, anh khiến em khắc khoải. Anh đối với em, lạnh lùng và vô tâm hơn bất cứ lúc nào.
Giờ là tháng sáu, nhưng cơn mưa đang làm tiết trời se lạnh như những ngày đầu thu. Cơn mưa làm xáo trộn trời hè, giống như anh xuất hiện, đảo lộn cuộc sống bình yên của em. Ngày ấy, em đã trải qua mối tình đầu, đã biết yêu thương, bên cạnh hạnh phúc là những khổ đau; bên cạnh những nụ cười là giọt nước mắt mặn đắng. Em biết mình yêu anh, nhưng đắn đo, suy nghĩ, liệu anh có giống như người yêu em trước đây, sẽ lại rời bỏ em trong một ngày đầy nắng, em âu lo trước những cơn sóng gió, hai đứa mình liệu có giữ được nhau. Anh, vẫn đôi mắt u buồn, đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ tĩnh lặng, đen kì bí, nhìn thấu tâm tư em. Anh, giấu biết bao suy nghĩ sau khuôn mặt lạnh lùng, không quan tâm ấy? Anh cứ thế, cứ là tháng ba giấu quan tâm vào những cơn mưa phùn, giấu tình yêu vào chồi non mới nhúm. Bằng trái tim đã một lần vấp ngã, em cảm nhận từ anh hơi ấm. Em nhớ cái lần anh nói không muốn em giả bộ vui vẻ nữa, không muốn em đeo mặt nạ khi bên cạnh anh. Anh muốn em khóc, cười như chính em chứ không phải ai khác. Câu nói ấy làm em suy nghĩ nhiều lắm, con người thực của em, thật ra là như thế nào? Chính em cũng không biết. Em lo sợ, khóc lóc, kể lể với anh, em nói nhiều, thật nhiều trong tiếng nấc, mắt anh vẫn u buồn, em đã không biết anh nghe và hiểu những điều đó như thế nào. Hình như, anh không mấy chăm chú, không mấy quan tâm để lắng nghe tâm tư của em. Vuốt nhẹ mái tóc và đôi gò má nước mắt ướt đầy, anh nói khẽ khàng lắm: "Anh thương em". Anh biết không? Đến bây giờ, em vẫn gắng gượng vì câu nói ấy.
Ở bên anh, em cảm thấy mình thừa thãi, em nói luôn và dường như không dừng được, anh vẫn yên lặng như thế, như nước hồ thu. Rồi dần dần, em cũng ít nói hơn, lặng bước bên anh cảm nhận gió trời, gió xuân tươi mát thổi vào vị của cỏ non, gió hè nóng nhưng hơi nồng hương kỉ niệm, gió thu buồn khe khẽ nắm chặt tay, còn mùa đông, gió hanh khô cho bàn tay xiết chặt. Em lặng đi bên anh nghe gió của nắng thật nhiều sức sống, em nhớ hôm trời mưa tầm tã, hai đưa lượn đường, nghe gió thấm vào da thịt lạnh buốt. Bên anh, lần đầu tiên em yêu gió thật nhiều, lần đầu tiên em hiểu cảm xúc của những cặp tình nhân có thể nắm tay nhau đi dưới mưa, có thể thức dậy lúc nửa đêm chờ ngôi sao băng đầu tiên xuất hiện. Yêu anh, lần đầu tiên em biết cái hạnh phúc khi chuẩn bị đồ ăn cho người mình thương. Anh nhiều lãng mạn, nhiều ước muốn đã thay đổi em, một con bé biếng lười.
Nhưng em vẫn do dự trước những sự bấp bênh, em phân vân không dám ngỏ lời với anh. Em muốn tâm sự với một ai đó, kể hết về tình cảm em dành cho anh để có được một lời khuyên, nhưng em lại muốn tự quyết định tình yêu của cuộc đời mình. Em trăn trở. Anh biết không? Có những đêm Tháng Mười thức qua một mùa thu buồn ủ ê trên trang sách, Tháng Mười lo sợ đông sẽ đến trong hiu quạnh, cô đơn, Tháng Mười muốn chạy thật nhanh, đến bên anh, thổ lộ tình yêu hằng ấp ủ. Cũng có những đêm, Tháng Mười nghĩ về anh chỉ như một người anh trai lâu nay em mong chờ, nghĩ về anh như một người đã nặng tình với ai khác, em sợ rằng anh sẽ chẳng yêu ai, em sợ sẽ đánh mất luôn tình bạn bây giờ, anh sẽ chẳng còn quan tâm em theo cách của riêng anh nữa. Sẽ không hững hờ, lạnh lùng trước mặt em để rồi đến bên em khi em cần, cho em mượn một bờ vai ấm, cho em dựa lưng ngắm mây trời. Em đã không nói, đã chìm vào trong những chuyến ngao du của chính mình để quên anh như một người em từng yêu. Em tránh mặt anh và đánh mất anh trong khoảng thời gian ấy. Một tin nhắn rất dài, em chỉ nhớ anh đã nói em không coi trọng anh, anh chẳng qua chỉ là người để em tìm lúc buồn. Yêu anh nhiều như thế, em đã luôn cố gắng đứng ở vị trí của anh để cảm nhận nhưng em đã không biết, anh cô đơn như thế, em đã không biết anh luôn sợ mọi người không thực tâm với anh. Em cố gắng giải thích, khi thực sự nhìn thấu tình cảm mình, em biết em muốn nói ra tiếng yêu dù kết quả như thế nào, nhưng anh không còn tin, em không quay lại được khoảnh khắc xưa nữa, đôi mắt nhắm chặt lặng lẽ dỉ ra đôi dòng hối hận, khuôn mặt anh thật buồn hiện lên trong trái tim em khắc khoải mong chờ.
Tháng Mười, một lần lưỡng lữ trước Đông sang, Thu tàn; một lần nhút nhát giấu mình trong vẻ lãnh đạm kiêu sa, em đánh mất anh, chàng trai của biển cả. Sự lẩn trốn khi chưa có quyết định của em, đối với anh, chàng trai mẫn cảm, dễ bị tổn thương, giàu tình cảm là một sự đả kích. Em biết bây giờ, biển không bình yên nữa, rồi sẽ có những cơn giông, những trận bão giận dữ, nhưng em sẽ không đánh mất anh nữa. Ngoài trời không phải đã tạnh rồi sao. Em sẽ tìm anh để gió gặp nước, để cùng tạo ra một cơn mưa tình yêu. Cơn gió là em, có thể đã nhút nhát, đã lẩn trốn khi sợ bị anh từ chối, khi chưa xác định được tình yêu của mình, nhưng khi đã tìm được yêu thương đích thực, cơn gió như em sẽ thật nhanh và thật kiên định, đến bên người mình yêu. Em lại cùng anh một khoảng trời, anh sẽ đồng ý chứ?