Tôi đang bị trừng phạt vì lỗi lầm của mình
Kể từ ngày đó chúng tôi lao vào nhau như con thiêu thân, như đất hạn lâu ngày gặp cơn mưa rào. Chúng tôi lén lút hẹn hò nhau bất cứ lúc nào có thế...
***
Tôi và anh T quen nhau đến nay đã là 4 năm. Ngày anh tỏ tình với tôi là thời gian tôi vừa bước vào năm nhất đại học, cũng là thời gian tôi vừa chia tay mối tình đầu mộng mơ của thời học sinh trung học. Cảm giác của tôi khi ấy hoàn toàn trống rỗng, cô đơn và hiu quạnh khi nỗi buồn của lần tan vỡ đầu tiên trong đời vẫn còn dư âm. Một người con gái vừa bước chân xa nhà, lại bị mối tình đầu bỏ rơi mà không biết lý do là gì, chẳng có người than bên cạnh, chỉ có anh T luôn ở bên quan tâm chăm sóc tôi. Anh T bằng tuổi tôi và cũng ở gần nhà tôi dưới quê, năm đó anh cũng vừa ở quê lên thành phố để học tập giống tôi. Anh quan tâm tôi rất nhiều, ngày nào anh cũng hỏi han tôi, nhắc tôi đi ngủ đúng giờ, nhắc tôi đừng đi làm thêm nhiều quá hại sức khỏe. Tôi biết anh là người tốt, nhưng tôi lại không thấy yêu anh, chỉ là thấy cảm kích tấm lòng của anh mà thôi. Và rồi, lòng cảm kích đó đã khiến tôi có quyết định sai lầm...
Một lần, trong 1 chiều cuối thu se lạnh, lá vàng rơi xào xạc trên con đường tôi đi học. Cái lạnh, cái hoang tàn của lá vàng rơi đã khiến tôi cô đơn khủng khiếp, khiến tôi muốn được ai đó quan tâm chia sẻ. Và tôi nghĩ đến anh T, tôi đã điện cho anh... Chuyện gì đến cũng đến, tôi nhận lời yêu anh chỉ vì cảm giác cô đơn nhất thời đó, và đây là quyết định sai lầm lớn nhất đời tôi.
Sau khi tôi nhận lời, anh T vui lắm. Đi đâu anh cũng khoe với mọi người tôi là người yêu của anh. Lúc nào anh cũng quan tâm hỏi han tôi, chăm sóc cho tôi. Dù 2 đứa ở xa nhau hơn 20km nhưng ngày nào anh cũng qua thăm tôi. Tôi biết anh yêu tôi nhiều, nhưng tôi không thấy rung động, chỉ thấy lòng mình hối hận, hối hận vì đã nhận lời làm người yêu anh khi mà thật sự tình cảm không có. Nhiều lần tôi muốn chia tay anh, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt hân hoan vui sướng của anh khi ở gần tôi, tôi lại không thể nào nói ra điều đó. Tôi tự nhủ, anh là người tốt nên tôi không thể khiến anh đau khổ chỉ vì tôi – 1 đứa xấu xa. Vì thế, tình cảm thật của tôi cứ bị giấu kín như thế, 1 năm, 2 năm, rồi đến bây giờ đã là 4 năm.
Bốn năm trôi qua, anh T vẫn luôn quan tâm và yêu tôi như ngày đầu. Anh luôn chiều theo tất cả ý thích của tôi, tôi thích gì anh cũng chiều, kể cả những đòi hỏi vô lý nhất. Còn tôi, tôi vẫn quan tâm anh đúng nghĩa vụ của 1 người yêu, vẫn chăm sóc cho anh đúng như những gì một người yêu cần làm. Nhưng ko hiểu sao 4 năm trôi qua rồi mà khi ở bên cạnh anh tôi ko thấy trái tim loạn nhịp, ko thấy yêu thương đong đầy. Tôi tự nhủ thời gian chúng tôi bên nhau lâu như thế, giữa chúng tôi ko có chữ "tình" thì cũng có chữ "nghĩa". Chính vì thế, tôi cứ quan tâm anh và làm theo những gì anh thích, chỉ vì ý nghĩ anh tốt, và dần dần tôi sẽ yêu anh thôi.
Thời gian trôi qua, gia đình tôi và gia đình anh đều biết chuyện của 2 đứa. Gia đình tôi rất quý mến anh và ngược lại, gia đình anh cũng rất quý mến tôi. Cả 2 bên gia đình đều mong cả 2 đứa ra trường, đi làm ổn định rồi cưới nhau. Cuộc đời cứ như mơ vậy. Tôi sống ko thật với lòng mình như thế, giả dối như thế, mà ông trời cứ ban cho tôi thuận lợi là sao? Trăm nghìn lần tôi tự sỉ vả mình xấu xa, nhưng tôi lại ko thể nói với anh lời chia tay, chỉ vì tôi nợ anh nhiều quá, và vì giữa chúng tôi có nhiều ràng buộc quá. Và rồi cuối cùng, chính ông trời đã trừng phạt sự giả dối của tôi, khi ban xuống đời tôi người đàn ông đó.
Anh H là bạn cùng cơ quan với anh trai tôi. Tôi và anh gặp nhau 1 lần tình cờ khi anh trai tôi và anh ấy đi uống nước đúng lúc tôi đang có việc gần cơ quan anh trai và gọi điện cho anh ấy. Thế là anh trai rủ tôi ra uống nước cùng với anh và anh H. Tôi gặp anh, phải nói thật anh ko phải là người đẹp trai, cao cao gầy gầy và nước da đen sạm cháy nắng, nhưng ko hiểu sao tôi cứ bị thu hút bởi tính cách vui vẻ và hài hước của anh. Tôi ngồi nghe anh kể chuyện mà sau mỗi câu chuyện là những tràng cười ko dứt của cả 3 người, tôi, anh trai và anh H. Không hiểu sao ngồi nói chuyện với anh mà tim tôi đập lien hồi và mồ hôi thì túa ra, tôi ngượng ngập lau mồ hôi rồi trò chuyện với anh và anh trai tôi.
Sau buổi gặp gỡ định mệnh đó, về nhà tôi rất hay nghĩ đến anh H, hay nhớ đến câu chuyện anh kể và cười 1 mình. Đôi lúc đi bên cạnh thấy tôi cười, anh T hỏi tôi cười gì, tôi đem câu chuyện anh H kể cho anh T nghe, và anh ấy cũng cười phá lên. Nhìn anh T cười, nụ cười trên môi tôi dường như trở lên méo mó, bởi tôi vừa nhìn nhầm anh T thành anh H, Tôi hiểu rằng tôi đã yêu anh H - người mà tôi mới chỉ gặp 1 lần. Tôi đau khổ lắm khi tình cảm tôi lại trao cho 1 người tôi chỉ mới gặp 1 lần, còn người đã ở bên chăm sóc tôi cả 4 năm trời tôi lại ko yêu. Quả thật là trớ trêu cho tôi.
Sau đó 1 thời gian, tôi nhận được cuộc gọi của số lạ, tôi bắt máy – là anh H. Tim tôi đập loạn nhịp khi biết đó là anh. Anh hẹn tôi đi uống nước cùng anh. Sau khi nhận lời tôi cứ luôn hồi hộp và suy nghĩ về cuộc hẹn này sẽ như thế nào. Tôi chuẩn bị rất kỹ để đi gặp anh. Tôi tắm rửa sạch sẽ và đứng hàng giờ trước gương để lựa chọn bộ đồ đẹp nhất để đi gặp anh. Cảm giác của tôi đúng như lần đầu tôi hẹn hò với mối tình đầu vậy, hồi hộp và thích thú.
Gặp anh H, tôi thấy nhiều lần anh cứ nhìn tôi thật lâu, đến khi tôi quay lại thì anh lại quay mặt đi. Tôi hỏi tại sao thì bất chợt mặt anh chùng xuống. Anh buồn - bộ mặt hài hước tôi thấy hoàn toàn biến mất – tôi cảm nhận được anh đang rất buồn. Tôi gặng hỏi, bỗng anh quay lại, nắm lấy tay tôi và giọng anh trùng hẳn xuống. Tim tôi thót lên vì cái nắm tay đó, nhưng rồi tôi đã ko rút tay ra khỏi tay anh, vì anh đang buồn, và cũng vì tôi muốn để yên như thế. Và anh kể, từ lần gặp tôi hôm trước, không hiểu sao anh cứ thấy nhớ tôi, anh thích cái lúc tôi cười khi ngồi nghe anh kể chuyện, thích cái lúc tôi lau mồ hôi trên mặt, thích cả lúc tôi giả vờ nổi cáu đòi cốc đầu anh trai tôi vì anh ấy dám chọc tôi.... Và anh cứ muốn gặp tôi, dù anh biết tôi đã có bạn trai rồi. Anh đã cố kìm lòng nhưng ko được nên anh đã hẹn gặp tôi ra đây. Anh nói anh yêu tôi nhưng anh biết tôi đã có người yêu nên anh không cần tôi đáp lại tình cảm của anh. Anh định không nói ra, chỉ là hôm nay cảm xúc trong anh vỡ òa nên anh ko thể kiềm chế được mà nói ra. Nhìn vào mắt anh, tôi hiểu anh thật lòng. Và bất chợt tôi òa khóc – tôi đau. Vì sao bây giờ tôi mới gặp anh, mới yêu anh khi mà bên tôi đang có một người đàn ông khác. Anh hiểu – chúng tôi chẳng cần nói gì nữa, cả 2 đều hiểu con tim ai thuộc về ai. Kể từ ngày đó chúng tôi lao vào nhau như con thiêu thân, như đất hạn lâu ngày gặp cơn mưa rào. Chúng tôi lén lút hẹn hò nhau bất cứ lúc nào có thế. Mỗi lần gặp, chúng tôi lại lồng tay vào nhau, và kể cho nhau nghe chuyện trên trời dưới đất. Và tôi thật sự thấy hạnh phúc.
Rồi một hôm, mẹ tôi bắt gặp tôi và anh khi chúng tôi đang tay trong tay bước ra từ 1 quán café. Nét mặt mẹ sa sầm xuống, mẹ kéo tay tôi và ấn tôi vào 1 cái taxi gần đó. Về nhà, mẹ tra hỏi tôi, và tôi đã kể cho mẹ mọi chuyện. Tôi nói tôi yêu anh H, mẹ hỏi " còn anh T?", tôi nói, tôi sẽ lựa lời nói chuyện với anh. Nhưng mẹ ko chịu. Mẹ nói tôi hãy chia tay với anh H, và chấn chỉnh lại tình cảm của mình, quay về với anh T, bởi trong lòng mẹ và gia đình này chỉ có anh T mới là con rể. Tôi buồn lắm. Kể từ ngày đó, cả gia đình tôi vào cuộc đả thông tư tưởng cho tôi, tôi hoàn toàn bị cấm cửa. Tôi không được đi đâu trừ việc hẹn hò với anh T và được anh đến đón, và tôi còn không được sử dụng điện thoại. Tôi biết anh H đang điên cuồng gọi cho tôi mà không được, vì giờ này điện thoại tôi đã tắt ngấm và bị giấu ở 1 nơi nào đó mà tôi ko thể tìm thấy. Tôi biết ngày nào anh cũng đến tìm tôi, vì ngày nào tôi cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, mẹ, hoặc ba, hoặc em trai ra mở cửa, nhưng ko thấy có khách đi vào, tôi hiểu đó là anh.
Thời gian tôi bị cấm cửa, anh T vẫn đến thăm tôi thường xuyên, chăm sóc tôi thường xuyên. Dường như anh đã nghe chuyện từ gia đình tôi, nhưng anh vẫn chăm sóc cho tôi và mong tôi suy nghĩ lại. Anh quá tốt với tôi, và tôi lại tự sỉ và mình đê tiện. Tôi quyết định phải chia tay với anh T để anh ko phải khổ tâm vì tôi nữa, và tôi mong anh đồng ý. Một lần anh đến nhà chơi, tôi nói với anh rằng đã lâu tôi ko được ra ngoài nên cảm thấy rất buồn chán, cuối tuần anh có thể đón tôi đi chơi ko? Anh rất vui mừng, cả nhà tôi cũng đều vui mừng vì nghĩ tôi đã suy nghĩ lại. Chỉ có tôi mới biết tôi đang muốn làm gì.
Ngày cuối tuần, anh T đến đón tôi, đưa tôi đi dạo, đi công viên rồi chúng tôi vào 1 quán café nói chuyện. Khi anh phục vụ đưa cốc sinh tổ ra, đột nhiên tôi thấy buồn ói. Tôi chạy vào nhà vệ sinh và định ói tất cả những thứ trong bụng ra nhưng không được, tôi bị nôn khan. Tôi bước ra và cảm thấy rất kỳ lạ, tôi thấy người mình ko được khỏe, chóng mặt và buồn nôn. Hôm đó chúng tôi đã về nhà sớm vì tôi thấy không khỏe.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn liên tục chóng mặt và buồn nôn, tôi thấy mình thật sự không khỏe. Anh T khuyên tôi nên đi khám sức khỏe kẻo lỡ tôi có bệnh gì. Tôi đồng ý và anh đưa tôi ra bệnh viện, Sau khám, bác sĩ đưa ra kết luận và tôi thật sự ....choáng.
Tôi đã.....có thai?!
Tôi choáng váng, cái thai trong bụng tôi từ đâu mà có? Tôi hoang mang muốn ngã khuỵu xuống, còn anh T thì hòan toàn ngược lại, anh vui mừng nhảy cẫng lên và ôm tôi vui sướng, anh gọi về cho gia đình tôi và mọi người đểu hân hoan. Tôi chợt hiểu, cái thai trong bụng tôi là của ai, và là tác phẩm của ai. Nước mắt tôi rơi xuống.
Kể từ ngày đó, ba mẹ cho phép tôi được sử dụng điện thoại. Bật nguồn lên, tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ hiện ra liên tiếp. Tổng cộng có 1001 cuộc gọi từ anh H và 50 tin nhắn của anh, toàn tin nhắn đau lòng. "em ở đâu?", " em thế nào rồi?", " bố mẹ nói em đã ra nước ngoài",....Tôi khóc, đau lòng quá, giờ tôi phải làm sao đây? Tôi biết nói với anh thế nào đây? Bỗng có cuộc gọi đến, là anh. Tôi bắt máy, anh vồ vập, em ở đâu, em có ổn ko? Anh ko thể tìm được em thời gian qua, mọi thứ về em bị cắt đứt hết. Em có ổn thật sự ko? .... Anh nhận thấy tôi đang khóc. Tôi hẹn gặp anh để nói chuyện, lần này ba mẹ cho tôi ra ngoài gặp anh, chính mẹ đưa tôi đi gặp anh.
Tại quán café, chẳng cần tôi nói gì, mẹ chuyện với anh, mẹ nói tôi đã có em bé, và đó là con của tôi và anh T, nên tôi và anh T sẽ kết hôn trong thời gian sớm nhất. Mẹ yêu cầu anh H chia tay tôi và buông tha cho tôi. Tôi chỉ khóc, anh nhìn tôi, đau khổ và uất ức, anh bỗng đứng lên, và quỳ xuống trước mặt tôi và mẹ. Anh cầu xin mẹ tha thứ cho 2 chúng tôi. Anh nói anh yêu tôi và anh yêu cả đứa con trong bụng tôi kể cả nó có là con ai đi chăng nữa. Anh khóc, tôi khóc, và mẹ cũng khóc.
Tôi yêu anh, tôi muốn gắn bó với anh cả đời, nhưng tôi ko thể để anh làm cha của 1 đứa bé ko phải của anh. Tôi im lặng, rồi quả quyết xin anh tha thứ. Tôi bước đi và anh gục ngã. Tôi biết anh đau lòng, và tôi cũng đau lòng, nhưng tôi ko thể làm khác được. Tôi sẽ khiến anh khổ cả 1 đời mất.
Kể từ ngày đó, gia đình tôi chuẩn bị cho hôn lễ của tôi và anh T. Tháng sau chúng tôi chính thức sẽ thành vợ chồng, và hơn 7 tháng nữa chúng tôi sẽ có em bé. Ngày nào anh H cũng đến trước nhà quỳ xuống xin ba mẹ tha thứ và mong tôi suy nghĩ lại. Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi quả thật quá đau lòng. Chỉ vì dại dột mà tôi đem nỗi buồn đến cho bao nhiêu người, cả đứa con trong bụng tôi cũng phải chịu đau khổ vì mẹ của nó. Quả thật đó là sự trừng phạt quá lớn cho sự giả dối của tôi.