Anh ơi!
Xem nhiều phim, đọc nhiều truyện, nhiều sách mới thấy 1 cái là "sinh ra trong một gia đình nghèo khó có khi còn sung sướng và hạnh phúc hơn khi được sinh ra trong một gia đình giàu sang ". Nhưng liệu sinh ra trong một gia đình nghèo khó có là tốt. Liệu có phải chăng?
***
T - một thằng bất tài vô dụng, sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở trong xó của một ngôi làng thuốc cái vùng quê cũng không gọi gì là hẻo lánh lắm nhưng xung quanh chỉ có ruộng đồng cò bay mỏi cánh. Cứ đến mỗi mùa gặt hái xong, nước lên nhìn từ trên cao trông "làng tôi "chả khác gì một cái ốc đảo cả.
Vì là nhà quê, với lại hồi xưa chả biết "kế hoạch hóa gia đình "là cái ma gì nên nhà tôi có rất đông anh em, có đến tận 6 anh chị em liền. Hơi nhiều nhỉ, nhưng cũng không nhiều lắm so với một gia đình bình thường ở nông thôn.
Ấy vậy tưởng nhiều nhưng thật ra thì bây giờ cũng chỉ còn có 4 anh chị em thôi, T, chị 2, anh 3 vs chị tư. Vì sao ư. Vì dòng đời, vì cuộc đời nó xô đẩy. Ôi cuộc đời.
Anh bé của t thì mất sau khi sinh vài bữa. Hầy, tôi sinh sau anh ý 1,2 năm. Cái hồi bé, chẳng ai nhắc đến. Hầy, mãi sau một vụ T bị tai nạn suýt chết thì mẹ mới kể cho nghe là có một ông anh trai ngay trên T, cùng có 1 cái tên như T. Có lẽ anh đã phù hộ cho T, nghe thật nhảm nhí nhỉ, nhưng không, T luôn tin... Cảm ơn "ANH "người anh trai mà em không có cơ hội để gặp mặt !
Anh cả. Nhắc đến lại "ĐAU ", một nỗi đau mà đến bây giờ T vẫn phải cố nén mà chịu đựng. Cái hồi xưa ấy, các đây cũng rất lâu rồi. Nhà T nghèo nhưng cũng không phải nghèo, nói chung là đủ cái ăn cái mặc cho mọi người. Nhà làm đăng, nói đến làm đăng chắc chả ai biết là làm gì nhỉ :). Nói chung là cái nghề mà lúc nào cũng phải lênh đênh trên biển. Nhà nghèo, bố mẹ với anh chị lúc nào cũng phải lênh đênh trên biển, làm lụng vất vả chứ có được an nhàn như thế hệ bây giờ. Chính vì cái nghèo nên nó mới làm khổ nhiều người. Cái hồi xưa ấy, bố T dữ lắm, lúc nào cũng đánh cách anh chị ghê lắm. Đánh liên tục, cứ rượu vào là đánh, vô cớ cũng đánh. Mấy anh chị em ai cũng khiếp, ai cũng sợ ; nhưng bây giờ bố thay đổi tính rồi, hiền như cục đất, ai nói gì cũng kệ chỉ cười thôi. Nhưng đấy là bây giờ, nói lại cái hồi chưa, cũng chính vì khổ, vì... nên T đã mất đi "ANH ", mất vĩnh viễn.
Hồi t 5,6 tuổi gì đó, anh trai T cao đẹp trai nhất làng, ai cũng phải ngưỡng một, T thích lắm, lúc nào cũng quấn quýt bên anh thôi.
Anh là một người hiền lành, tốt bụng ai cũng thích, nhưng anh lúc nào cũng phải lam lũ, kham khổ, đến cái quần cái áo mặc cũng là người ta cho, chứ có bao giờ dám mua hay được bố mẹ mua mới cho đâu; có mua thì cũng chỉ mua cho các em thôi.
Anh T quý T lắm, có cái gì cũng cho, ai mà bắt nạt T thì anh T bênh liền, nhưng anh hiền quá, chả đánh ai cả, chỉ dọa không cho bắt nạt T thôi. Nhớ lắm, nhớ lắm cái hồi xưa, lúc mẹ chải đầu xong, hay có 1 ít tóc rụng vón vào thành 1 cục trông như con sâu róm, T cầm lấy hay trêu anh là sâu thật, anh biết là giả nhưng vẫn giả vờ là thật rồi hai anh em đuổi nhau chạy quanh khắp nhà cười nói ầm khĩ khiến bố giận lại nọc 2 anh em ra, bắt nằm lên giường bỏ quần ra cho mấy cái roi mây vào mông ( Đằng sau nhà trồng mây nên lúc nào cũng có roi may, hức ). Tuy bị ăn đòn đau nhưng hôm sau 2 anh em vẫn viếp tục.
Lại nhớ có hồi lúc T, anh và bố mẹ đi biển, anh bắt được con tà tít ( con chim bói cá đó ), anh cho T, thích lắm, t buộc vào 1 góc rồi đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy chả thấy đâu, thế là cứ thế ngồi khóc mọi người dỗ mãi không được làm anh phải mất công chèo thuyền vào đến tận rừng vẹt, đước để tìm tổ cò bắt thay cho cái con tà tít đó. T thích chí quá thế là thôi khóc.
Lại có hồi tập bơi, cái hồi bé tí ấy, có biết bơi đâu, anh phải bế lên bế xuống mới chịu xuống tập bơi. Được 1 lúc mệt quá anh cho ngồi lên thuyền rồi lặn tốn đi làm T sợ hết hồn, cứ thế ngồi khóc sợ anh bị làm sao, anh sợ quá lại phải bơi vào dỗ, dỗ mai mới chịu nín xong rồi cười. Con nít mà, dễ khóc dễ cười :D.
Còn nhớ cái hôm t đi chơi rồi ăn cơm rình nhà hàng xóm, bị bố gọi về quất cho 1 trận, anh mới lao vào đỡ cho vài roi thế bố mới tha không đánh nữa. Từ hồi đó sợ không dám đi ăn rình nữa.
..... còn nhiều kỉ niệm lắm chả nhớ hết nữa
Đang vui ấy thế mà... Cái ngày bố đi uống rượu say về chả hiểu sao tự nhiên cầm roi đánh tới tấp khắp đầu mặt anh, còn bắt quỳ trên đá nữa. Mãi sau mới biết có mấy thằng trong xóm đánh cờ bạc rồi đổ tội cho anh t cũng đánh, mà anh có chơi đâu thế mà lại bị ăn đòn oan. Cũng còn nhiều vụ ăn đòn oan nữa.
Có lẽ cũng chính thế, hay còn gì nữa đây khiến cho T mất anh vĩnh viễn. Anh quá uất ức nên đã làm điều dại dột, uống thuốc sâu tự vẫn. Đấy là cái đêm định mệnh, một đêm buồn, trời tối thui như mực, cả nhà đang ngủ cứ thấy tiếng rầm rầm trong buồng, vào xem thì thấy anh đang quằn quại, T bé chả biết gì tưởng anh đau bình thường nên chỉ biết khóc thôi có làm gì được đâu. Bố mẹ mang anh đi bệnh viện gấp nhưng có kịp đâu, anh mất trên đường rồi. Lúc chị 4 t đang bế t bỗng bật khóc như mưa, t hỏi thì mới biết. Nhưng hồi bé có biết gì đâu, cũng chỉ biết khóc theo thôi. SAO ANH LẠI DẠI DỘT THẾ CHỨ !
Cái hồi xưa anh có chụp ảnh mấy đâu, được có 1 tấm của anh đến bây giờ vẫn còn giữ, lúc nhớ anh lại lôi ra xem.
Hầy chả hiểu sao nay lại điên điên ngồi viết lung tung thế này. Nhưng... ANH ơi, em mệt mỏi quá, em cô đơn quá, sao anh không ở đây để bảo vệ, an ủi em như hồi bé. ANH hứa sẽ luôn bảo vệ, bênh vực em cơ mà. Nhưng anh ơi, em sẽ cố gắng, em sẽ vượt qua tất cả dù đường đời có thế nào đi chăng nữa ! Em sẽ luôn nhớ anh !
Văn Đoàn