Gửi bài:

Thôi nhớ....và sẽ khóc!

Có những đêm không ngủ cùng Sài Gòn, lê la đâu đó uống vài ly để thấy đời còn nồng nàn hương say...

***

Chợt tỉnh giấc trở mình trong đêm, chới với và hụt hẫng cố kéo mình thoát khỏi mớ hỗn độn của giấc mơ vừa rồi, nhìn qua cửa sổ Sài Gòn ngoài kia trải dài trong ngọn đèn vàng chóng vắng và thổn thức, gió ùa về rát lòng rồi mưa vỡ tan tành...

thoi-nho-va-se-khoc

Trong khung cảnh mơ hồ đó như thước phim được phát lại nhiều lần, người quay lưng về phía khoảng trời không còn nhau bước đi và chẳng nhìn lại dù 1 lần. người dửng dưng mặt cho yêu thương vùng vẫy phía sau rồi vô tình tan trong hư ảo, giây phút ấy nỗi nhớ cuộn trào như muốn bới tung cả ký ức của ngày hôm qua để níu lấy tay người giữ lại.

Dù trong tiềm thức của giấc mơ hay ở thì hiện tại cảm giác không ngừng thoi thóp và nghẹn ngào.

Thường hay hỏi bản thân rằng bao giờ mới yêu thêm lần nữa? Khi mà trong lòng vẫn hoang hoải và cố chấp siết chặt tay của quá khứ về một người đã từng nghĩ sẽ đi cùng hết phần đời còn lại. Rồi lại nghĩ, có phải tình yêu đó sâu đâm quá nên khó lòng buông bỏ hay là niềm nhớ lâu ngày hóa thành nỗi ám ảnh khuôn nguôi? Nhớ ngày đó chia tay, chẳng nước mắt nhiều như trong phim tình cảm mà ngược lại là sự im lặng dày vò nhau đến nát lòng, chẳng day dưa níu kéo nhau như cơn mưa dai dẳng mùa áp thấp chỉ là cái buông thõng tay để bước chân không còn vướng víu khi ngoảnh đầu tìm lại mới thắt lòng biết rằng chẳng bao giờ chạm mặt ! Ngày đó chia tay, tất cả đều thản nhiên nhẹ cả, chỉ một dòng tin nhắn không dấu vội vã " Yêu thương này dừng lại em nha ".

Sau này, có nhận lời hẹn hò cùng một vài người, mỗi người một câu chuyện một cảm xúc khác nhau những mối quan hệ đó cũng không khá thêm là mấy chỉ đơn thuần đặt tên cho những câu chuyện đó là cuộc tình chống quên. sâu chuỗi lại cũng chỉ do ngăn tủ trong lòng mình còn hỗn độn mớ ký ức còn sót lại của thời gian, thế nên vẫn chưa dám xếp ai vào ngăn tim, vì tim còn quá chật yêu thương nên tim còn sợ đau thêm một lần nữa...

Tháng bảy mùa mưa Sài Gòn, nắng tắt - gió nhạt bên hiên mảng trời là một màu xám. Những ngày như thế này mưa từng đợt rả rích thật khiến cho người ta nặng trĩu, cứ là mưa thì lại thèm sưởi ấm tâm hồn ngớt lạnh qua làn khói mờ, nhìn ngắm cafe nhỏ giọt vỡ toang rồi huyễn hoặc vào cảm xúc, nghe nhạc Trịnh và thả hồn theo ca từ của bài hát. Chẳng biết mình ngồi trong quán bao lâu rồi, đôi khi cảm thấy bản thân mình quá lơ đễnh và hờ hững, chỉ muốn ngồi đó nhặt từng mảnh xúc cảm rời rạc đan thành một mảng trời xưa để riêng dành cho mình.

Nhớ có lần, đi qua chốn cũ nhìn thấy ai đó đứng bên kia lề bất giác nghe lòng chộn rộn, đôi tay vô thức như muốn nhào đến ôm chầm lấy... bạn đứng bên vội nắm chặt tay khẽ gọi " Đừng ", để rồi băng qua nhau mới biết hóa ra chỉ là một người lạ chưa từng được quen, trong thoáng chốc tim hững nhịp bước chân cảm thấy trơ trọi và lạc lõng giữa đám đông người qua lại. Ngã đường lỗng gió tay bạn vẫn siết chặt không buông, bạn bảo " Cho lòng đỡ chông chênh mà..." rồi tay ấm lại, nhưng lòng lạnh băng. Sài Gòn chiều nhớ, biết giấu yêu thương về đầu?

" Bao giờ mới không còn đợi nữa?"

Cười thầm, " Đợi làm gì chứ! " bạn lại hỏi " Cứ khóc, nỗi nhớ sẽ bớt day dứt hơn" nghĩ lại thì, từ khi người đi rồi bản thân chưa lần nào được khóc, mà lặng lẽ kèm nén nước mắt trôi ngược vào tim, phía sau bờ vai của khoảng trời phía trước chỉ còn tiếng nấc của những ngày vắng nhau, " Đến lúc không còn nhớ nữa! Trái tim sẽ tự ý khóc thôi " chỉ là trong một khung cảnh nào đó, cafe vắng lặng ở nơi góc khuất của Sài Gòn đầy huyên náo và chật vật. Ngoài cửa sổ mưa không ngừng tí tách, rơi như khúc dạo nhạc cho cảm xúc lắng đọng, vách gỗ vàng vọt từ ngọn đèn treo tường khiến người ta cảm nhận rằng Sài Gòn ngoài kia chóng vánh đến lạ, đêm nay café sặt mùi hanh hao...

Có những đêm không ngủ cùng Sài Gòn, lê la đâu đó uống vài ly để thấy đời còn nồng nàn hương say. Cuộc đời là những chuyến đi trải dài theo năm tháng, người ra vào Sài Gòn tạm biệt nhau chẳng làm thêm quên hay thêm nhớ! Chẳng qua là trong một lúc nào đó tất cả sẽ tạm gát vào hố sâu hun hút, và người ta sẽ ngừng nhớ mà cô đơn lao mình vào bộn bề của cuộc sống lo toang, làm mệt bản thân bằng những chuyến đi xa, có khi mải miết có khi dửng dưng yên mình tìm giấc an nhiên. thế nên, có những đêm nhập trong rượu lại thấy đời và người chỉ toàn hư không và hư ảo. Ừ ! thì ta chỉ là hư ảo đó thôi...

Thế đấy, Sài Gòn luôn gắn với rượu cứ thấy đau thì lại muốn say ! Cứ thấy nhớ thì lại muốn phiêu cùng thứ café nhỏ giọt cùng làm diệu cảm xúc bằng một bản nhạc yêu thích nào đó! cũng có khi trái tim sẽ lại tan tát vì cơn mưa đêm qua của Sài Gòn đọng lại, và sớm mai thức dậy lại thấy ký ức đã được hông khô....

 

Ngày đăng: 21/07/2014
Người đăng: Kelly Kwok
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Remote life
 

Giá như cuộc sống là một chiếc điều khiển từ xa....

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage