Là yêu thương thật lòng hay chỉ là cơn say nắng nhất thời?
Thế nên, tôi cứ yêu anh, vậy thôi, bởi chính tôi cũng không hiểu vì sao tôi yêu anh cơ mà.
***
Tôi - một cô gái mới tròn 20 tuổi, cái tuổi mà người ta nói là đẹp nhất trong đời. Tôi cũng giống như các cô gái khác bắt đầu chăm chút hơn cho vẻ đẹp của mình. Bạn bè nói trông tôi càng ngày càng xinh đẹp hơn. Nhưng đâu có ai biết rằng tôi vừa trải qua một cuộc tình đau khổ của tuổi 19, cái tuổi còn non nớt mới tập yêu nhưng lại yêu cuồng say và không cần biết đến ngày mai ra sao, chỉ cần biết hiện tại có nhau là đủ.
Tôi yêu anh và quan tâm anh theo cách riêng của tôi, đến nỗi nhiều khi anh thắc mắc là tại sao tôi thế này, tại sao tôi thế kia nhưng tôi cũng chẳng thể lý giải được vì sao. Thế nên, tôi cứ yêu anh, vậy thôi, bởi chính tôi cũng không hiểu vì sao tôi yêu anh cơ mà.
Anh hơn tôi những 5 tuổi nên nhiều khi suy nghĩ của tôi và anh có phần khác nhau nhưng anh chấp nhận hết để chiều tôi. Rồi cái ngày tôi được anh đưa đến thăm gia đình anh. Tôi vẫn chưa khỏi bàng hoàng trước thái độ của mẹ anh với tôi. Cái thái độ mà khiến con người phải sởn tóc gáy và lạnh người mỗi lần nghĩ lại. Nhưng thôi tôi không muốn nói xấu ai cả. Thế nên tôi lặng lẽ chia tay anh vì tôi biết rằng mẹ anh không thích tôi và tôi nhận ra thái độ của anh cũng muốn nghe lời mẹ chia tay tôi. Nhưng có lẽ anh không đủ can đảm để nói lời chia tay nên tôi đã quyết định rời xa anh mãi mãi.
Đâu phải người nói lời chia tay trước sẽ là người không đau lòng. Mối tình đầu trôi qua một cách chóng vánh khi mới là sinh viên năm nhất khiến tôi suy sụp đi nhiều. Tôi bỏ ăn nhiều bữa và chỉ nằm trong phòng suốt mấy ngày trời làm bạn bè phải lo lắng nhưng tôi lại mặc kệ chúng nó và không bước ra khỏi phòng suốt 3 ngày. Tôi chỉ bắt đầu đi học và cố gắng ăn một chút khi nhận ra sắp tới kỳ thi cuối năm và tôi thì không muốn bị đánh trượt môn nào cả. Nhưng dù cố gắng thế nào thì đó cũng là khoảng thời gian đau khổ và trì trệ nhất của tôi. Ngoài giờ lên lớp tôi chỉ biết về phòng, không tham gia bất cứ hoạt động nào của trường lớp, không đi chơi với bạn bè mặc cho chúng nó gào thét và dụ dỗ bao nhiêu. Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết tình cảm anh giành cho tôi là thật lòng hay chỉ là cơn say nắng nhất thời mà khi tôi nói chia tay anh lại đồng ý luôn và mặc nhiên không hề quan tâm tới tôi một chút nào nữa. Tôi đau khổ cỡ nào anh cũng đâu có biết. Tôi trở nên tiều tụy và gầy đi trông thấy.
Kỳ thi kết thúc cũng là lúc tôi lấy lại được một chút tinh thần và chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi du lịch cùng lớp đại học. Nhưng tôi cũng chẳng mấy hứng thú gì nếu không bị con bạn thân dụ dỗ đến mất cả giọng. Nghĩ thấy nó tội nên đành miễn cưỡng đồng ý đi du lịch cùng lớp, coi như cũng là cho tôi không khí mới để bắt đầu lại những ngày không anh.
Tôi giờ đây đã là cô gái 20 với bao nhiêu ước mơ còn dang dở chưa thực hiện, vậy thì tại sao phải bi lụy vì một cuộc tình không có hồi kết, vì một người không trân trọng tôi. Tôi vẫn sẽ cố gắng học tập, tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa và từ thiện, có như thế tôi mới học cách quên được anh và học cách nghĩ cho chính bản thân mình. Chỉ cần cố gắng rồi mọi chuyện sẽ qua hết phải không anh, qua hết như chưa từng bắt đầu...
Và nếu một ngày nào đó có tình cờ gặp lại anh trên đường phố tấp nập chưa chắc em đã nhận ra bóng dáng quen thuộc của anh ngày nào, và cũng sẽ không phải thốt lên câu hỏi "Tình cảm của anh giành cho em khi đó là thật lòng hay chỉ là cơn say nắng nhất thời" mà anh có thể dễ dàng rời xa em đến như vậy.