Gửi bài:

Ký ức cóp nhặt: Những ngày mưa

Mấy ngày nay, Sài Gòn mưa nhiều! Không còn là những cơn mưa ngắn, đỏng đảnh như người ta thường ví mà dai dẳng, âm ỉ như một thiếu nữ nhu mì, đoan trang đang hờn dỗi.

Ngồi một mình trong phòng, nhìn những hạt mưa rớt nhẹ qua khung cửa sổ, nghe "Nơi ấy con tìm về", bất chợt nhớ nhà, nhớ những kỷ niệm vụn vặt gắn với những ngày mưa...

***

ky-uc-gop-nhat-nhung-ngay-mua

Mảnh đất Tây Nguyên mình được trời phú cho cái khoản thời tiết "rạch ròi", nắng lắm mà mưa cũng nhiều. Nắng thì nắng như đổ lửa, quay quắt cả người. Bụi đường cuộn lên từng đợt, từng đợt mỗi khí có cơn gió hiếm hoi ùa về. Thinh không, trời xanh ngắt, không kiếm tìm nổi lấy một áng mây...

Còn mùa mưa, nước ở đâu cứ thế dội về, không biết mệt mỏi, ngày nối ngày, đêm qua đêm. Có khi cả tháng không nhìn thấy mặt trời, nước trút xuống không ngớt, khác chăng chỉ là cường độ đổ xuống ít hay nhiều, nặng hay nhẹ. Nhớ lần xuống đây học, mình kể cho bạn nghe về mùa mưa trên nhà, bạn không tin, cứ một mực bảo mình nói xạo.

Mùa mưa, trong ký ức mình là cả tá, cả đống, ngồn ngộn kỷ niệm gia đình, mà có lẽ kể mãi, kể hoài cũng không hết...

Mưa cả tháng, đồng nghĩa với cả nhà ở nhà cả tháng, bao nhiêu sinh hoạt, công việc nương rẫy của bố mẹ hàng ngày gác lại, việc học hành của 2 chị em cũng được gác lại vì đa phần, mùa mưa rơi vào thời điểm được nghỉ hè.

Mùa mưa, trong tuổi thơ mình là hình ảnh mẹ, lui cui nhóm bếp với những cây củi ướt nhoè vừa được tranh thủ lấy ngoài trời khi mưa ngớt nhẹ. Khói xộc lên, cay nồng.

Mùa mưa, là hình ảnh của bố, khoác chiếc áo mưa tự chế, lao ra ngoài trời kiếm chú gà con lạc mẹ đang kêu réo góc vườn.

Mùa mưa, là những buổi hai chị em thò tay qua khung cửa sổ ngồi đếm những quả bong bóng nổi lên do mưa lớn rồi ê a: "Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai".

Trời mưa, là những ngày cả nhà quây quần bên nhau, thi nhau "hét" karaoke qua cái đầu đĩa mà không có mic; là những rổ ngô rang, những nồi rong luộc, giản đơn nhưng ấm lòng...

Nhớ những buổi chiều trời tạnh hiếm hoi, cả nhà ra ngoài sân, quanh quẩn như chỉ để hưởng chút không khí thoáng đãng về chiều. Mình nhớ rõ cái cảm giác lúc đó, ấm áp mà bình yên đến lạ! Ừ, với mình, hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi – Gia đình luôn vui vẻ, đầm ấm bên nhau.

Chao ôi là nhớ!

Bất giác nhớ về thời xa hơn, hồi 2 chị em còn bé xíu...Thời mà nghĩ lại, cái khó khăn mãi không đong đếm cho đầy. Những cơn mưa đầu mùa luôn là nỗi ám ảnh của hai chị em. Bố mẹ đi rẫy xa, không về kịp khi cơn mưa chợt đến. Đóng chặt cửa, co ro trên giường, cứ mỗi bận gió lùa, sấm sét đùng đoàng là hai chị em lại co rúm người lại, vừa sợ, vừa lo. Những nỗi lo vơ vẩn của thời trẻ dại. Nghe tiếng cọc cạch của chiếc xe đạp ngoài sân, biết bố mẹ về, 2 chị em vùng dậy, mở cửa, nhìn hai tấm thân gầy ướt sũng, nghĩ lại giờ vẫn thấy nghẹn lòng!

Bất giác, sống mũi nghe cay...!

 

Ngày đăng: 10/08/2014
Người đăng: Thu Hoài
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
I am sorry
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage