Bạn tôi yêu một con đĩ
Bạn tôi yêu một con đĩ.... Nói câu này chắc bạn tôi có dùng facebook chắc cũng xót xa và ghét tôi lắm. Thực ra em nó chỉ là gái mát xa thôi!
***
Tôi vẫn nhớ trước khi nó đến với con bé kia, nó có hỏi qua ý kiến. Lúc đó, tôi cảm thấy thất vọng lắm. Một thằng zai Hà Nội, công ăn việc làm từ tế mà phải bấu víu vào tình cảm của một con phò... Nó có đáng không?. Tôi chỉ biết bảo nó: "Tao có thể yêu một đứa con gái đã từng ngủ với chục thằng. Nhưng yêu một đứa con gái mà lúc nào nhìn nó cũng tưởng tượng ra cảnh hàng trăm thằng sờ soạn, làm trò với nó thì tao đéo đủ can đảm. Ám ảnh bỏ mẹ"
Bất chấp lời tôi nói, nó và con bé ấy vẫn đến với nhau. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, gọi cho nó và bảo: "Loại đéo bằng một con đĩ là những thằng như mày đó. Mày vực con người ta từ đống bùn lên, rồi mày yêu chán xong lại trả về bùn thì mày là con xúc vật". Nó chửi lại tôi chỉ vì tôi gọi người yêu nó là đĩ... Bọn tôi từ đó chính thức không còn gặp nhau nữa.
Tình cờ trong một lần đi Hòa Bình chơi. Tôi gặp lại thằng bạn tôi, nó vẫn tay trong tay với con bé đó. Cả đoàn đi chơi ấy, chắc chỉ có mình tôi biết lai lịch cái em kia.... Nhưng bạn biết không? Chính cái tối say khướt ấy, tôi mới nhận ra giá trị câu nói của các cụ: " Người ta lấy đĩ về làm vợ, chứ không ai lấy vợ về làm đĩ". (Xin lỗi các bạn cùng đoàn hôm ấy, tôi không có ý chửi người yêu, hay vợ các bạn).
Cái lúc uống rượu, ai cũng say trừ tôi, vì tôi chẳng thích rượu. Người ai cũng rã rời vì đi xe máy lên Hòa Bình, lại thêm trận rượu thập tử nhất sinh. Thế nhưng các cô, các mẹ, các vợ thì chỉ biết đứng từ ngoài nói vọng vào: "Uống cho lắm vào, sao không tu thêm 2 bình nữa cho chết hẳn đi. Chỉ khổ bọn tôi thôi v.v...". Trong lúc cái tiếng chửi ấy văng vẳng vang lên thì cái cô gái mát xa năm nào. Lại tất bật quanh quẩn bên chàng người yêu. Hết hỏi: "Anh có lạnh không?" rồi kéo chăn ra đắp để lấy ấm. Rồi lại lấy khăn ấm, lau người, cho đỡ mồ hồi. Cả tối hôm đó, trong cái khu nhậu ấy. Có 3 người đang thức. 2 người quấn quít hạnh phúc với nhau, còn một thằng ghen tị với cái thứ tình cảm ân cần ấy.
Tôi chợt nhận ra rằng, mình đừng đánh giá con người qua quá khứ người khác. Tôi học một điều vô cùng lớn lao... Đó là biết tha thứ và bỏ qua cho sai lầm của người khác. Vì cô gái mát xa ngày nào, giờ đây thực sự là một cô gái để lấy làm vợ, một người con gái mà bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn lấy. Cả một chuyến đi, tôi hiếm khi thấy họ cãi nhau, một người nói, còn một người thì dạ, dạ, vâng vâng. Nghe nói, đến giờ cặp đôi ấy vẫn chưa chia tay...
Thực ra tôi còn một câu chuyện nữa. Câu chuyện của chính bản thân tôi. Từng có một thời, tôi tranh giành một người con gái với một thằng cha đã có 1 đời vợ và một đứa con.
Tôi đã từng cắm tức đến nối phải hỏi cô gái ấy rằng: " Tớ có cái đéo gì không bằng nó, nó là thằng đã từng bỏ vợ, lại có 1 đứa con. Ấy theo nó rồi ấy cũng chẳng khác đéo gì vợ nó thôi. Lúc ấy đừng có tìm đến tớ". Cô ấy nhìn tôi khóc và nói: "Vì anh ấy cần tớ hơn ấy".... Và rồi tôi bỏ đi không nói lời nào.
Tôi thực ra mới là người thứ 3, cả 2 người đó đã yêu nhau từ trước. Nhưng cả 2 không chịu nổi áp lực gia đình nên buộc phải chia tay trong đau khổ. Tưởng chừng tôi đã là bến bờ của cô ấy, nào ngờ họ nhận ra, họ không thể rời xa nhau. Ngày anh kia trở về, anh ấy đã quỳ xuống van xin cô gái ấy quay lại. Rồi anh ấy khóc lóc, đi theo cô gái ấy qua từng con phố. Thế rồi họ quyết định trở về bên nhau.
Sau này, họ vẫn không đến được với nhau vì quá nhiều lý do khách quan. Nhưng cô ấy có tâm sự với tôi rằng. Ngày họ quay lại, cả gia đình bên gái ngăn cấm, họ tịch thu xe, tịch thu điện thoại để 2 bên không thể liên lạc được với nhau. Nhưng mỗi lần đi làm bằng xe buýt, cô ấy luôn lờ mờ thấy bóng chiếc xe Minks luôn theo cô ấy đi gần 10 cây số rồi lại quay đi hướng khác. Anh ấy từ một người chả làm một việc gì bao giờ, cũng bắt đầu thay đổi, cũng biết chắt chiu hơn, biết sống tốt hơn và dành nhiều thời gian cho cô ấy hơn. Cô ấy còn tâm sự: " Nếu ấy từng nỗ lực theo đuổi tớ 1, thì anh ấy nỗ lực gấp 10 lần"......
Đấy, cả 2 câu chuyện đó, không phải cái gì đó to tát, ghê gớm. Cũng chẳng phải là thứ để tôi đem ra hù dọa các bạn. Nhưng có chứng kiến hai câu chuyện, tôi mới rút ra một bài học. Đó là sự nhân từ, sự tha thứ. Ai chả có những lúc sai lầm, ai chả có những phút nông nổi. Chỉ trích luôn là điều cần thiết, nhưng đừng dày vò họ, đừng nhẫn tâm quay lưng lại với họ. Chính những con người từng phạm sai lầm, từng phải trả giá, sẽ luôn nỗ lực để có cuộc sống hạnh phúc hơn, và chỉ có những con người trải qua mất mát mới biết trân trọng hạnh phúc đang có. Chứ không phải những kẻ ngày ngày chỉ biết dày vò, dằn vặt người khác.
Hãy nhớ rằng, từng có một cô gái, chiếu phim sex cho cả nước xem, công khai cặp những đại gia già khắm mà vẫn làm lại được cuộc đời, vẫn yêu 1 anh đẹp zai, cao to. Hãy nhớ rằng từng có những thằng đem vinh dự và niềm tự hào đi bán rẻ mà vẫn có ngày được trở về được đá bóng như ngày xưa.
Thế nên hãy thứ tha nếu có thể. Cuộc sống này chẳng có bao lâu đâu mà ta cứ mãi mãi giữ những định kiến không tốt về một ai đó. Chỉ trích không làm cho đời tốt đẹp hơn, tha thứ mới khiến xã hội này ngày một tươi sáng!...
Duong Tang