Lời cuối cùng cho em
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Anh không biết việc em rời xa anh là đúng hay sai, nhưng anh biết anh đã sai khi chỉ biết yêu em mà không biết tính toán, lo toan cho tương lai của hai đứa. Anh xin lỗi vì đã không thể mang lại một cái kết có hậu cho câu chuyện của chúng mình.
***
Anh vẫn nhớ cái ngày em nói lời chia tay, anh bàng hoàng và bất ngờ quá đỗi. Em chỉ nói có một câu để kết thúc cuộc tình 3 năm:
- Em không thể ở bên anh được nữa.
- Tại sao vậy em? Anh đã làm gì có lỗi? Em cứ nói đi, anh sẽ sửa đổi mà – Anh đã cố nói điều gì đó để hy vọng em suy nghĩ lại, dù anh biết điều đó là không thể.
- Anh không hiểu sao, tình yêu không phải là tất cả, em cần một người có thể lo được cho em. Rất xin lỗi nhưng anh không phải là người đó.
Anh xin lỗi vì đã làm em khó xử. Đã có lúc, anh thật tệ khi cố gắng níu giữ và làm em phiền lòng. Anh đã từng nói rằng, anh biết vì sao em lại quyết định rời xa anh và anh luôn tin rằng em thực lòng yêu anh chứ không vô tình như em vẫn nói. Anh cũng đã nói rằng anh thực lòng yêu em. Nhưng anh đã sai rồi. Em nói đúng, em không yêu anh, hay nói đúng hơn là tình yêu đó không đủ lớn để em có thể dũng cảm nắm tay anh vượt qua sóng gió. Và tình yêu của anh cũng chưa đủ lớn để khiến em có thể an lòng ở lại bên anh trước những thử thách của cuộc đời.
Anh vẫn còn nhớ cái ngày mẹ em ngồi đối diện anh trong căn nhà của em, ánh mắt bà nhìn anh như người có lỗi:
- Cháu ạ, nó không hề thay lòng, chỉ vì bác trai cần phải ra nước ngoài phẫu thuật mà nhà bác lại không có đủ tiền. Bác biết cháu là người tốt, nhưng bác cũng không biết phải làm thế nào.
Khi biết được sự thật, anh vừa thấy giận em vừa giận chính bản thân mình. Anh đã lao đến gặp em.
- Tại sao em không nói cho anh biết? Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mà.
- Em biết hiện tại anh không có một số tiền lớn như thế, rồi chúng ta sẽ lại phải đi vay nợ, và rồi lại nai lưng ra trả. Thực sự em rất sợ một cuộc sống chìm ngập trong nợ nần như ba má em. Hơn nữa, em không muốn anh vì gia đình em mà phải vất vả thêm nữa, anh đã cho em quá nhiều rồi.
Ngày trước, khi xem những bộ phim hay đọc những câu chuyện, anh thấy người ta thường hy sinh vì nhau theo cái kiểu một người gặp khó khăn gì đó đại loại như bị bệnh, bị gia đình ép buộc thường chọn cách cố lạnh lùng dứt bỏ tình yêu để chịu đau khổ một mình với hy vọng người kia sẽ hạnh phúc. Khi ấy, anh thấy sự hy sinh ấy sao mà cao thượng, sao mà đáng quý đến thế. Nhưng bây giờ, khi rơi vào hoàn cảnh của một người bị bỏ lại anh mới thấy việc làm đó tàn nhẫn và ngớ ngẩn đến chừng nào. Tình yêu đâu phải chuyện của một người và những nỗi đau của sự chia ly không dành riêng cho ai cả.
Nếu như ta chỉ còn những giây phút ngắn ngủi để sống trên thế gian thì phải biết trân trọng nó, phải cùng với người ta yêu thương trải qua hết những ngọt ngào, đau đớn để cả hai cảm nhận được giá trị của nhau trong cuộc đời này. Nếu ta chọn cách bỏ đi để chịu đựng một mình thì đó đâu phải là hy sinh vì người ta yêu, đó chỉ là sự ích kỷ. Ta bỏ lại người ta đau một, thì người bị bỏ lại còn đau gấp nhiều lần. Và khi ta lựa chọn rời bỏ người đó, thì tức là ta không đủ tin tưởng vào tình yêu của họ, không phải ta đang hy sinh vì tình yêu mà là đang coi thường tình yêu ấy.
Còn đối với những khó khăn trong cuộc sống, những trở ngại trong tình yêu nếu ta không thể cùng người ta yêu san sẻ, chung sức để vượt qua thì tình yêu ấy có còn ý nghĩa gì nữa đâu. Nụ cười và hạnh phúc chỉ là một nửa của tình yêu, nước mắt và đau khổ là một nửa còn lại. Nếu chỉ cùng nhau trải qua một nửa thì đó có lẽ rằng chẳng phải tình yêu. Và đúng như em nói, giữa chúng ta chưa thực sự có một tình yêu.
Trong suốt thời gian em rời xa anh, anh thấy cuộc sống quanh mình thật tệ hại, mọi thứ trở nên bế tắc và u tối. Đã có lúc anh tự mỉa mai mình rằng thứ ánh sáng cuối con đường sẽ là ánh sáng của con tàu cao tốc, và anh sẽ chẳng còn thấy gì nữa cả.
Nhưng rồi thời gian trôi đi, anh cũng dần thay đổi. Khi con người ta không còn đủ sức để đau buồn nữa, người ta sẽ phải đứng lên và đi tiếp. Thời gian vẫn trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn và không có gì là mãi mãi, kể cả niềm vui lẫn nỗi đau. Cuộc sống được hình thành từ những mảnh ghép và em là một trong những mảnh ghép quan trọng trong cuộc sống của anh. Nhưng, có lẽ đã đến lúc những mảnh ghép mang tên em không còn nữa, dù anh cố gắng đi tìm cũng không thể thấy thêm một mảnh nào mang tên em nữa. Anh nhận ra rằng em đã không đủ tin tưởng anh để chia sẻ với anh mọi khó khăn trong cuộc sống. Và anh biết, đó là lỗi của anh.
Em đã tin anh, hay nói đúng hơn là đã từng tin anh. Anh đã không phản bội lòng tin đó, chỉ có điều là những ước vọng của em ngày càng lớn theo cấp số nhân mà anh lại tiến theo cấp số cộng. Em là một người thông minh, xinh đẹp và tài giỏi, em có quyền vươn ra biển lớn. Hơn nữa, em đang rất cần tiền để lo cho gia đình, mà anh thì chỉ biết có tình yêu. Khổ nỗi là cái tình yêu của anh chẳng thể nào lôi ra để thanh toán tiền viện phí, cũng chẳng thể nào biến thành cơm áo gạo tiền. Tình yêu chỉ là một thứ mơ hồ phi vật chất, mà chúng ta đều chẳng đã được học rằng vật chất quyết định ý thức hay sao.
Anh biết em muốn gì là phải làm cho bằng được, mà anh thì hiện tại chưa đủ khả năng đóng cho em một con tàu đủ sức vượt trùng khơi. Và cuối cùng điều gì phải đến cũng đã đến, em không còn tin anh nữa, hay nói đúng hơn là em không tin anh sẽ đủ sức đóng cho em một con tàu. Khi anh nhận ra điều ấy thì em đi.
Có những khi, con người đứng giữa ngã ba đường mà không biết phải rẽ hướng nào cho đúng. Dừng lại để rẽ sang hướng khác hay bước tiếp trên con đường đã chọn khi mà tương lai là điều không ai biết trước. Người ta bảo khi có đủ tình yêu, con người sẽ vượt qua tất cả mọi trở ngại. Những kẻ mới chập chững vào đời luôn tin điều đó một cách tuyệt đối, những người từng trải một chút sẽ mỉm cười mỉa mai điều ấy còn một kẻ đã trải qua quá nhiều thăng trầm của cuộc sống lại bắt đầu hoang mang cân nhắc tính đúng sai để rồi cuối cùng chẳng biết làm thế nào cho phải. Anh thực lòng xin lỗi vì trong lúc em hoang mang do dự giữa ngã ba đường thì anh lại cứ mải miết bước đi. Anh đã không thấy rằng bước chân em ngày càng ngập ngừng và bàn tay em đã không còn nắm chặt tay anh như trước.
Cuộc sống thường lấy đi của người ta quá nhiều niềm tin nhưng lại chẳng bao giờ lấy cho cạn kiệt, cuộc sống thường bào mòn niềm tin mà chẳng bao giờ lấy hết. Vì thế, con người ta sống càng lâu thì lại càng thề với lòng rằng sẽ chẳng tin vào điều gì cả để rồi cuối cùng vẫn phải hối hận vì đã trót lầm tin. Bởi một lẽ đơn giản, người ta không thể sống một mình và dù có cố phủ định thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn luôn luôn phải trao gửi niềm tin cho một người nào đó. Rồi khi niềm tin ấy không được đáp lại xứng đáng, người ta buộc phải lấy lại để trao cho một người khác. Và anh biết, mình đã không còn xứng đáng với niềm tin nơi em. Cho nên, anh buộc phải chấp nhận để em đem niềm tin ấy trao cho người khác.
Em đã từng nói với anh rằng em thực sự không biết quyết định của mình là đúng hay sai, rằng cuộc sống mà em đang trải qua khiến em quá choáng ngợp. Em xinh đẹp hơn, tự tin hơn, em khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền và mùi nước hoa đậm hơn trước rất nhiều. Em nói rằng em đầy đủ, em sung sướng nhưng em hoang mang, em thấy thiếu hụt và mất mát cái gì đó mà em chưa hiểu rõ. Khi ấy, anh đã rất thương em và nghĩ rằng em đang đau khổ vì không cảm thấy hạnh phúc khi đánh đổi tình yêu, rằng tâm hồn em đang tổn thương rất nhiều đằng sau cái vẻ ngoài rực rỡ. Nhưng anh đã sai.
Khi đánh đổi một thứ này để lấy một thứ khác, dù là tự nguyện đánh đổi đi chăng nữa thì khi một thứ đang thuộc về mình lại không còn thuộc về mình nữa, người ta thấy mất mát và có chút tiếc nuối cũng là lẽ thường tình. Bởi bản chất con người luôn là tham lam, luôn muốn có nhiều hơn chứ không bao giờ muốn mất đi dù chỉ là một chút. Chấp nhận đánh đổi một thứ này để lấy một thứ khác, người ta chỉ có thể được một hoặc chẳng được gì chứ hiếm khi nào được cả hai thứ đó. Em là người thông minh, em hiểu rất rõ điều này. Nhưng em là một con người, nên em vẫn ôm trong mình tiếc nuối. Chính sự mâu thuẫn đó làm em khổ sở. Đôi khi, anh nghĩ rằng con người ta không nên quá thông minh.
Khi em đi, anh thấy mình có lỗi khi không thể lo lắng cho em, không thể chăm sóc cho em. Đã có những lúc, anh thấy mình thật hèn nhát, nhu nhược và bất lực. Nhưng em đã đi rồi, anh không còn cách nào níu giữ em ở lại. Anh đã thực sự buông tay. Nhưng anh vẫn ở bên em như hai người bạn. Và em cũng đã nói rằng sẽ coi anh như một người anh trai. Thực lòng thì khi nghe em nói điều ấy, anh thấy mỉa mai và chua xót cho chính bản thân mình. Nhưng rồi anh chấp nhận, lại một lần nữa anh chấp nhận yêu cầu của em và một lần nữa cố an ủi bản thân rằng mình đang làm một việc cao thượng. Anh hèn nhát tới mức không dám thừa nhận với chính bản thân rằng anh không thể giữ nổi cái đầu lạnh lùng trước nước mắt của em. Anh đã không đủ quyết đoán và tàn nhẫn để nói một từ "Không".
Anh không biết rồi cuộc sống của em sẽ đi về đâu, anh cũng không biết em đang thực sự cảm thấy như thế nào. Người ta bảo phụ nữ luôn là những người khó hiểu nhất, mà anh thì không phải là một chuyên viên giải mật mã để có thể thấy được những tín hiệu phức tạp trong ánh mắt của em. Nhưng anh biết, đã đến lúc anh phải thực sự buông tay em, đã đến lúc phải để cho tất cả trở thành quá khứ. Anh sẽ tiếp tục bước đi trên con đường không có em và anh sẽ dõi theo em như một người anh trai dõi theo đứa em gái nhỏ.
Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh mong em sẽ luôn kiên cường và mạnh mẽ. Anh có thể đến bên em những lúc em buồn, có thể chia sẻ với em những khi em vui, nhưng đừng bao giờ hỏi anh rằng anh có thể chờ đợi em để chúng ta quay lại. Không được đâu em ạ, bởi như thế là bất công cho em, bất công cho anh và hơn cả là bất công cho người mà em đã chọn vì anh biết người ta yêu em rất thật lòng. Em đã chọn người ta chẳng phải vì tình yêu, nhưng cuộc đời có vay có trả. Người ta lo cho em để đổi lại tình yêu của em, và em đã chấp nhận điều ấy. Tình yêu của em đã được đánh đổi rồi, nó đâu còn là của em nữa để anh có thể chờ đợi.