Gửi bài:

Mong manh tình đầu

Tất cả rồi sẽ chỉ là những kỉ niệm đã nhạt nhào theo bước đi của thời gian phải không anh - tình đầu của em?. Trước khi anh nói lời chia tay, em chưa từng nghĩ đến có một ngày em và anh sẽ ở 2 thế giới xa lạ như thế này. Anh bây giờ đã có bến đỗ bình yên nơi xa xôi kia chỉ còn riêng em đây ôm ấp những kí ức xưa cũ mà thôi.

***

mong-manh-tinh-dau

Em - một cô gái khá nhạy cảm, khá ướt ác theo học ngành kinh tế ở một thành phố năng động. Một ngày đẹp trời tháng bảy của 3 năm về trước, em đã nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ. Với tính cách hòa nhã nên em vẫn trả lời dòng tin nhắn từ một người không quen biết. Tin nhắn đầu tiên chỉ vỏn vẹn 5 chữ:

- Anh: Vy đang làm gì đó?.

- Em: Cho hỏi ai vậy, sao lại biết số điện thoại của mình vậy?.

- Anh: Cho mình làm quen với bạn được không?. Mình có số điện thoại Vy từ một người bạn.

- Em: Vậy à!...

Qua tìm hiểu thì sau này em mới biết cô bạn cùng phòng kí túc xá với em bày trò mai mối. Sau những lời chuyện trò vu vơ làm quen em cũng đã biết được anh là một chàng sinh viên đang khoác trên mình màu áo xanh đầy tự hào ở một nơi khá xa thành phố này nhưng quê hương của anh và em cùng chung một tỉnh. Những tưởng anh với em chỉ biết nhau thế thôi nhưng đâu ngờ những ngày tiếp theo chúng mình trò chuyện với nhau cả đêm: nào chuyện học, chuyện gia đình, chuyện lớp anh hôm nay có giờ huấn luyện trên thao trường, chuyện lớp em có anh chàng bị đuổi học vì lơ là... Cứ như thế tình cảm giữa anh và em được nuôi dưỡng ngày càng lớn dần và cũng không biết em yêu anh tự bao giờ nữa?.

Vì điều kiện anh học hành xa xôi nên những lần gặp mặt, những lần được ngồi bên nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Nhưng không vì thế mà tình yêu trong em vơi đi mà nó càng làm cho chúng ta yêu thương và trân trọng những phút giây ở bên nhau nhiều hơn. Em thương anh vì kỉ luật quân đội nghiêm ngặt nên chẳng thể nhắn tin, điện thoại nói chuyện thường xuyên với em. Em thương anh vì bài vở dồn dập, thi cử bận bịu nên không có nhiều thời gian dành cho em. Vì thế dù đôi lúc trong em có những giận hờn vu vơ rất con gái rồi em cũng cho qua mà yêu anh nhiều hơn.

Anh có biết không mỗi lần nhận được thư anh nơi phương xa hay những món quà nhỏ bé xinh xinh anh tặng là nước mắt em như chực trào ra vì nỗi nhớ anh da diết?. Em chỉ ước khoảng cách giữa chúng mình được rút ngắn như tỉ lệ 1/1.000 km trên bản đồ thì nơi em ở và nơi anh đến chỉ cách nhau 1km mà thôi. Nhưng ước mơ chỉ mãi là mơ ước vì hiện thực đang hiện hữu nó khác xa với những mộng ước em mong. Những ngày trời vào đông cái lạnh như cào xé tim em vì nỗi nhớ nhung anh khôn nguôi. Em vẫn đợi anh về trong niềm tin, hi vọng và bằng thứ tình yêu chân thành và tha thiết nhất. Và vì tin tưởng tình yêu đó nên em đã kể anh nghe không dấu diếm chuyện gia đình mình không mấy vui vẻ. Bố mẹ em vì những mâu thuẫn không thể hàn gắn nên đã xa nhau. Em nhận được thư anh với những lời động viên an ủi làm em thêm vững tin vào tình yêu của anh dành cho em.

Nhưng cuộc đời quả là không bình yên và tươi đẹp như em nghĩ. Một thời gian sau bức thư cuối cùng đó, anh không liên lạc cho em, không thư từ, không 1 tin nhắn hồi âm, không một cuộc gọi hỏi han em. Em hoang mang, em tự dằn vặt mình với những suy nghĩ không lời giải đáp. Trong đầu em luôn hiện lên những câu hỏi vì sao và tại sao?. Sự nhạy cảm của 1 đứa con gái mách bảo em rằng tình cảm anh dành cho em nay đã khác. Em quyết định đối diện dù biết sẽ đau khổ lắm. Em nhắn tin cho anh để hỏi chuyện.

- Em: Anh à, em cảm nhận được giữa chúng ta đang có 1 khoảng cách rất lớn. Tại sao lại cư xử với em như vậy và liệu rằng anh đang muốn xa em chăng?.

- Anh: Em à, anh rất đau lòng khi phải nói ra điều này với em nhưng anh phải nói ra thôi. Anh và em không thể ở bên nhau được, công việc và hoàn cảnh hai đứa khác nhau nhiều quá!.

Em bị sốc và bất ngờ vì lí do anh muốn chia tay em là vì hoàn cảnh gia đình và công việc khác biệt. Ôi! Trước mắt em bầu trời như sụp đổ, tất cả mọi thứ với em không còn ý nghĩa gì cả. Những uất ức về chuyện gia đình, niềm tin bị anh làm cho vỡ vụn được dịp bộc phát. Em không biết khoảng thời gian sau chia tay anh, em đã bao nhiều lần thức thâu đêm, đã bao nhiêu lần để mặc những dòng lệ tuôn trên má và đã suy sụp đến thế nào. Em không thể tin vào những gì đang xảy ra với mình. Em thấy chông chênh và bất lực vì sự lạnh lùng và vô tâm nơi anh. Anh của ngày hôm qua đã khác hôm nay quá nhiều. Em vẫn nhớ câu cuối cùng anh nói với em khi chia tay " Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà em. Thời gian sẽ xóa đi tất cả". Thì ra với anh tình yêu bấy lâu nay giữa chúng ta chỉ là cơn gió thoảng qua thôi à?. Em chấp nhận quay lưng vì anh không còn xứng đáng với tình yêu nơi em. Em chấp nhận buông bỏ vì em không muốn mình mềm yếu. Vẻ bề ngoài cứng rắn và kiên cường của em là cái vỏ bọc cho những thương tổn đang vụn vỡ trong tim, trong tâm hồn em. Nhưng em sẽ ổn thôi mà!.

Bây giờ khi ngồi gõ nên những dòng này thì em và anh xa nhau đã 1 năm rồi. Một năm để em bình tâm suy nghĩ, một năm là khoảng thời gian để em yếu mềm và cứng rắn hơn. Giờ này em vẫn biết mình chưa thể quên anh như đã hứa dẫu ở nơi phương xa anh đã có một người cùng buồn cùng vui không phải là em, chỉ là em đã có thể sống mà không cần anh nữa. Tất cả những kí ức ngọt ngào về mối tình đầu em vẫn luôn lưu giữ chỉ là em sẽ thôi nhớ anh. Như anh đã nói, thời gian sẽ xóa dần mọi chuyện buồn vui giữa chúng ta. Tất cả rồi sẽ qua thôi phải không anh - Người em đã từng yêu!.

An Lạc

 

Ngày đăng: 15/08/2014
Người đăng: Nguyễn Ánh Hồng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Thứ ta kiếm tìm
 

Những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi không nhìn thấy cũng đành chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát hiện ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua kẽ tay

Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Tân Di Ổ

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage