Gửi bài:

Thư gửi mẹ

Sài Gòn những ngày trở gió...

Mẹ à, con lạnh...

Đã bao lâu rồi con không được sà vào lòng mẹ, mẹ nhỉ! Con không nhớ nữa, dù là con trai nhưng lớn rồi, cái tôi của con đã quá lớn và nó không cho phép con làm điều đó. Nhưng mẹ à, giờ con ước lại được như thế biết bao.

Xa nhà, xa gia đình, con chọn cho mình con đường của riêng con, như một con chim non háo thắng con "chạy" vào đời bằng những bước chân thật vội. Để rồi khi vấp ngã, con mới biết được rằng, chẳng nơi đâu ấm áp bằng gia đình mình cả.

Giờ ngồi đây, giữa cái đất Sài Gòn bao bộn bề, chật chội này, con thấy nhớ nhà, nhớ bạn bè, nhớ người thân lắm, mẹ ạ.

thu-gui-me

Xa nhà, nhiều lúc con muốn chạy một mạch ra bến xe, bắt chuyến xe sớm nhất để có thể về với mẹ.. Nhiều lúc con ước giá mà nhà mình gần hơn, con sẽ không phải ở trọ trên thành phố mà chiều nào cũng được chạy xe về với nhà mình. Con sẽ lại vòng vèo qua những con hẻm nhỏ của quê. Muốn ngồi trò chuyện với mấy đứa bạn, muốn kể cho mẹ nghe cuộc sống ở thành phố chật vật đến nhường nào..... Nhưng con không làm được những điều đó, mẹ à. Nhà mình xa quá. Mỗi khi con đứng ở phòng trọ, nhìn thấy mấy chuyến xe cứ ra vào tấp nập, con lại tự hỏi lòng: giờ này, mẹ có khỏe không?...

Và Mẹ à, con nhớ...

Mẹ không biết đâu, dù nói là không có gì, nhưng con nhớ nhà lắm mẹ à. Con nhớ quê mình, nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ nhiều lắm, nhớ tất cả.......

Cuộc sống quê mình chẳng xô bồ chật chội, dân quê mình vẫn chất phác thật thà nên con yêu con quý cái chất chân quê mộc mạc đó, dù đi đâu con vẫn yêu quê mình, dù nghèo nhưng yên bình và ấm áp tình yêu thương. Có những con đường đơn giản chỉ để đi qua, nhưng có những con đường vẫn luôn cuốn theo chân ta trên mỗi bước đường đời. Con đã đọc ở đâu đó những câu từ như vậy và con bỗng nhớ quê mình, nhớ những con đường in dấu chân của tuổi thơ con. Nơi mà ở đó, con đã vẽ nên những bức phác thảo đầu tiên cho ước mơ của mình. Mẹ à, con đã lấy đó là động lực cho con. Nếu đời người là một vòng tuần hoàn khép khín thì con tin là mẹ sẽ đồng ý với con rằng điểm cuối cùng của cuộc đời, con sẽ đặt nó ở quê hương.

Có thể rằng, cuộc sống bây giờ đã khác xưa nhiều, con không còn là một đứa trẻ lúc nào cũng nằm yên trong vỏ bọc của chính mình, nhưng mẹ à, con vẫn cần lắm một quê hương. Mẹ vẫn hay sợ con xa nhà, "mất gốc". Nhưng mẹ ơi, mẹ hãy vững tin rằng con trai mẹ dù đi đến đâu vẫn luôn nhớ rằng nó là con của mẹ, là đứa con của quê mình.

Nhưng mẹ ơi, con cũng sợ...

Con sợ lắm, một ngày trở về, rồi sẽ chẳng còn vòng tay mẹ ôm lấy con, chẳng còn những con đường mà con đã gieo những hạt mầm đầu tiên của hy vọng. Con sợ sự mất mát. Nỗi sợ ấy cứ vây lấy con những lúc đêm về. Con không phải là một đứa nhu nhược, con biết rồi con sẽ vẫn phải tiếp tục con đường riêng của đời mình, nhưng nếu điều đó xảy ra với con, con không biết rồi mình sẽ như thế nào. Có thể, con là một đứa mạnh mẽ hay mạnh mẽ theo cách mà con đã cố chứng tỏ là mình như thế, con không sợ sự thay đổi. Cũng như con không phải là một đứa kém cỏi để có thể từ bỏ mọi thứ và gục ngã. Nỗi sợ ấy giờ chỉ làm con quyết tâm hơn và có lòng tin hơn vào những gì mà con đang làm. Con biết những cố gắng và nỗ lực của bản thân ở hiện tại không phải chỉ cho riêng mình mà còn cho tất cả mọi người, những người đã và đang kì vọng ở con.

Đằng sau những bận rộn và áp lực học hành, con thấy nó chẳng ăn thua gì với những gì mẹ và ba đã hy sinh cho con. Con thấy mình thật nhỏ bé trước tất cả, nên con dặn lòng phải cố gắng, phải vượt qua tất cả. Con đường con phải đi còn dài, con biết, nên con sẽ không dễ dàng để mọi thứ tuột khỏi tay con. Mẹ hãy tin con!

Con trai của mẹ!

 

Ngày đăng: 19/08/2014
Người đăng: Nhung Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Đêm Tối và ánh sáng
 

Có thể phép màu kỳ diệu nhất trong sức mạnh tinh thần của con người là khả năng biết cười. Tự cười mình, cười nhau và cười trước những tình cảnh mà đôi khi là vô vọng. Tiếng cười làm cuộc sống của chúng ta cân bằng trở lại.

Đêm tối và ánh sáng – Torey Hayden

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage