Gửi bài:

Đơn phương - Tình đầu

Sài Gòn chỉ hai mùa mưa và nắng....

Trái tim chỉ còn lại nhớ và đau....

Nếu được lựa chọn, có ai chọn tình đơn phương không nhỉ?

Có ai yêu thương ai đó mà không cần hồi đáp, chẳng qua là yêu thương không đúng chỗ, hay không đủ duyên nợ để được yêu...

***

Tuổi học trò thật đẹp, thật nhẹ nhàng và trong sáng. Ngày ấy, tớ là cô gái luôn tươi cười, luôn tràn đầy sức sống. Cậu - im lìm trong lớp - tưởng chừng như đã từng không tồn tại, ít ra là đối với cuộc đời tớ. Những kỉ niệm cuối cấp hồn nhiên, trong veo và tràn ngập màu của nắng.

Năm lớp mười hai, vào cái ngày định mệnh, cậu và tớ, lần đầu tiên đi cùng nhau trên chiếc xe của cậu, nói cho nhau những câu chuyện còn bỡ ngỡ...Tớ, vô tình mang hình dáng cậu vào khung trời mơ mộng, thầm mỉm cười cho những xúc cảm ban đầu nhẹ nhàng, tinh khôi ấy...Tớ và cậu quen nhau, nhanh chóng, bất ngờ và thật nhiều cảm xúc!

don-phuong-tinh-dau

Ngày trôi nhanh, tớ hân hoan trong niềm vui được cậu quan tâm, lo lắng. Ừ thì tớ đã ước rằng, giá như, giá như tớ quen cậu sớm hơn....Để bây giờ, khi đã sắp chia xa rồi, lại vu vơ nói với nhau những câu chuyện chỉ như mới bắt đầu. Cậu gọi tớ là "Hột mít", là "Hoa hậu mũm mĩm". Cậu thích hoa phong lan, thích ăn thạch trái cây. Cậu hát hay, đàn giỏi, có mái tóc lãng tử và đôi mắt cười. Cậu cũng thích đọc truyện ngắn, thích nghe nhạc không lời và thích những giai điệu của mưa.

Trường tổ chức cắm trại, cả lớp hăng hái tham gia. Cậu lúc nào cũng là tâm điểm chú ý của tụi con gái. Cậu ngồi đó, đàn guitar, cả đám hát hò theo, mặc kệ lũ con trai còn lại không mấy hứng thú và có chút gì đó ganh ghét! Thầy chủ nhiệm bảo tớ hát tặng lớp một bài. Ừ thì trước giờ cũng hay hát, mà sao hôm đó lại hồi hộp đến lạ. Không phải vì sợ đám đông đâu. Bởi vì...nhìn thấy đôi mắt cười của cậu, long lanh nhìn tớ, tớ đã từng....có cảm giác hạnh phúc biết bao. Tưởng chừng như không gian lúc đó chỉ có cậu và tớ. Những cảm xúc đầu đời, tớ đã thích cậu như vậy đấy!

Hai đứa để mặc cho thời gian trôi, nhẹ nhàng gởi cho nhau những quan tâm không thành lời. Học kì hai, đứa nào cũng quay cuồng trong thi cử, rồi những dự định cho tương lai. Tớ thì không. Tớ sợ ngày tháng trôi, sợ một ngày nào đó phải xa cậu, như chưa từng quen. Dù không ai nói gì với ai, nhưng ánh mắt đã mang nặng những yêu thương trìu mến. Có những tình cảm không tên gọi, cũng không cần thể hiện ra bên ngoài, chỉ cần biết trái tim đang hướng về đâu, hạnh phúc đã ngỡ như thật gần.

Ngày cậu lên xe đi học ở Sài Gòn, tớ buồn lắm. Ừ thì vài ngày nữa thôi tớ cũng vào Sài Gòn mà. Nhưng cảm giác đó thật khó diễn tả. Người ta đưa tiễn nhau ở sân bay còn có thể ôm chầm lấy nhau mà khóc. Tớ biết lấy lí do gì để buồn hả cậu. Hai đứa nhắn tin chọc ghẹo nhau. Và trong cái khoảnh khắc không ai ngờ tới, tớ đã nói với cậu rằng "Tớ thích cậu"! Cậu cũng đã nói thích tớ mà đúng không? Cậu bảo cậu thích tớ ngay từ lần đầu tiên hai đứa đi chung. Cậu bảo lúc cắm trại cậu hay để ý đến tớ. Cậu bảo rằng cậu đã thật lòng với tớ suốt thời gian qua. Cậu bảo rằng sẽ yêu thương tớ thật nhiều...

Đã ba năm trôi qua, tớ chưa bao giờ ân hận vì đã nói ra điều đó. Mặc dù không lâu sau, cô gái ngây thơ ngày nào đã vĩnh viễn chôn vùi đi mối tình đầu đẹp nhất của đời mình....

Ngày ấy, tớ phân vân quá nhiều. Tớ lo lắng cho tương lai. Tớ cảm thấy hoang mang lo sợ. Tớ đã tự mình gạt hết những suy nghĩ về hạnh phúc, nói với cậu đó là một trò đùa...

Cậu - một thằng con trai đa cảm - chắc chắn đã rất sốc khi nghe thấy điều đó.

Cậu - nói rằng không muốn nhìn mặt tớ một lần nào nữa trong đời...

Cuộc đời tớ cũng bước sang một trang mới, giày vò, đau khổ, tan nát...

Sài Gòn rộng lớn, phồn hoa nhưng vô tình. Trái tim của một cô gái mười tám tuổi đầy những tổn thương co ro thu mình nơi phố hội. Nói sao cho hết những đớn đau khi yêu thương bị chối bỏ. Tớ đã rất nhiều lần liên lạc với cậu, để rồi nhận lại những hờ hững, những tin nhắn vô hồn không xúc cảm. Xót xa hơn nữa khi biết cậu chuyển hướng theo đuổi cô bạn thân ở cùng phòng với tớ. Ngày ngày chứng kiến những cuộc gọi, nghe những câu chuyện yêu đương của hai người, hỏi trên đời này còn gì tàn khốc hơn thế. Tớ sống trong đau khổ, tuyệt vọng, nỗi đau bị kìm nén tưởng chừng không thở nổi. Cuộc sống quá ư phức tạp, tớ không biết bấu víu vào đâu để sống tiếp những ngày dài đau khổ đó. Tuổi đẹp nhất của đời mình. Tình yêu trong sáng nhất của đời mình. Là tớ đã tự đánh mất, không thể một lần nữa tìm thấy.

Tuổi hai mươi, tớ dày vò, hành hạ mình từng giây phút trôi qua. Đi nhà sách cũng nhớ đến cậu. Xem phim cũng nhớ đến cậu. Làm bất cứ việc gì, quen biết ai, tớ đều nghĩ đến cậu. Cả thành phố này tớ không nhìn thấy ai ngoài hình bóng của cậu. Nước mắt vẫn rơi theo mưa nhạt nhòa, theo những bản guitar buồn không còn là của tớ. Chuyện học hành, bạn bè, rồi nhà trọ, cuốn tớ vào một vòng quay xô bồ, càng làm tăng thêm nỗi cơ đơn, sự hụt hẫng, những tổn thương tưởng chừng không bao giờ ngớt. Mối tình đầu - tình đơn phương - dù quá khứ chỉ là những mảnh ghép rời rạc, vẫn ám ảnh trong từng giấc mơ. Tớ xoay vòng trong công việc, để quên đi, để vùi sâu vào quá khứ vết thương âm ỉ bao lâu nay. Tớ không có bản lĩnh níu kéo, cũng không đủ can đảm để làm ngơ trước những hành động của ai đó. Tớ ôm hết vào lòng những mặc cảm vô hình, tự khép cánh cửa yêu thương. Dù biết rằng sẽ rất lâu, nhưng tớ sẽ đợi, đến khi nào ánh nắng ngoài kia có thể xoa dịu trái tim mỏng manh này. Dẫu biết cuộc sống muôn màu, nhưng tớ làm như vậy là đúng phải không?!?. Hãy cho phép tớ lưu giữ lại nơi sâu thẳm trong tâm hồn, kí ức về một cơn say nắng dai dẳng, để không bao giờ bị thương tổn trong bão táp nữa....

Những lần họp mặt cấp ba, hai đứa vẫn trò chuyện bình thường với nhau. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, tớ biết rằng, người tớ đang đối diện không còn là cậu nữa. Nước mắt chực rơi xuống, vì bao xót xa âm ỉ bấy lâu bỗng chốc tuôn trào như một lẽ tất yếu. Tớ tự vùi sâu mình vào những mặc cảm tội lỗi. Là tớ không tốt. Là tớ khiến cậu mất đi cái gọi là niềm tin. Sinh nhật tớ, hai đứa đi với nhau, nói với nhau những gì không rõ, chỉ biết là đối với cậu bây giờ, tớ là một người xa lạ không hơn không kém.

Những ngày tháng u tối nhất trong cuộc đời tớ vẫn tiếp diễn, đằng đẵng, khắc khoải, buông lơi. Buồn nhiều hơn, dai dẳng hơn, như cơn mưa rả rích suốt đêm dài, khi cô đơn vây quanh, sự trống vắng ngay cả trong tiềm thức. Mấy ai biết được tình cảm đã từng sâu đậm đến thế. Tớ như một con ngốc, lừa dối mình, lừa dối người để rồi nhận lấy trái đắng. Tớ thờ ơ, hờ hững với cuộc sống, với những tình cảm thi thoảng xuất hiện từ một vài người mới. Trái tim tớ, đã chết đi cùng với những kí ức có cậu, có tớ của những ngày hạnh phúc đã mãi xa rồi.

Vì lí do gì mà suốt những tháng ngày qua, tớ không thể quên được cậu? Đó không phải là một cơn "say nắng", cậu cũng không chỉ là một "mặt trời". Hơn ai hết, tớ hiểu, cậu đã từng quan trọng như thế nào? Những cảm xúc không tên gọi cứ da diết tìm về. Thảng hoặc nhớ đến cậu, tớ nghe tim mình đau nhói. Không phải ân hận, không phải tiếc nuối, càng không phải muốn níu kéo. Đơn giản là nhớ....và....đau....

Một người cố nắm, người kia lại buông tay, dẫu có đớn đau thì cũng đành chấp nhận số phận, không một lời oán thán!

Dẫu biết rằng trong cuộc tình đơn phương này, tớ sớm muộn gì cũng phải từ bỏ. Nhưng bằng cách nào hả cậu? Vì chưa tìm được người thích hợp, hay bởi vì không thể mở lòng đón lấy ai khác. Xa cậu một thời gian, tớ tưởng rằng đã quên được cậu. Nhưng trái tim tớ lại âm thầm giấu chủ của nó, cất giữ hình ảnh cậu ở sâu thẳm ngóc ngách nào đó. Để khi gặp lại, những kỉ niệm không tên, những xót xa bấy lâu lại ùa về, tràn ngập, như chưa từng mất đi. Cũng có thể do tớ tự huyễn hoặc chính mình, nhưng sao ánh mắt cậu nhìn tớ bây giờ, vẫn còn nhiều tâm sự. Nhân Mã cậu, trẻ con, ham vui, cũng dễ quên đi người cũ để tìm kiếm hạnh phúc mới. Tớ cũng tin như vậy. Nhưng sao lại tàn nhẫn đễn mức mỗi khi gặp nhau, lại gieo cho tớ những hi vọng không tưởng. Những bản nhạc cậu hứa sẽ đàn cho tớ nghe, cậu đều đúng hẹn bằng cách này hay cách khác. Đơn phương nhớ nhung cậu bao năm như vậy, cái giá phải trả vẫn chưa đủ hay sao? Níu kéo cũng chẳng thể nào quay lại, bởi mỗi khi gặp nhau, lại đứt dây đàn như một sự sắp đặt đầy oan nghiệt của tạo hóa! Hình như là định mệnh! Một đinh mệnh với quá nhiều đau khổ. Hạnh phúc, vui vẻ chưa được bao lâu thì nỗi buồn đã đổ ập đến, đầy bất ngờ, nhiều hoang mang...

Yêu thương ai đó, không đồng nghĩa với việc sở hữu ai đó!

Hai mươi mốt tuổi, trái tim tớ cũng đã thôi thổn thức cho một thứ tình cảm không tên gọi. Vào thời điểm bạn bè đang ngập tràn trong hạnh phúc, tớ tự nhủ lòng mình sẽ không còn bị tổn thương nữa. Dù hình dáng ấy vẫn chưa thôi ám ảnh, nhưng nỗi nhớ đã không còn thường trực. Dù tin nhắn có không được hồi đáp, thì cũng chỉ như một vết chai sạn lâu ngày, sờ vào không còn cảm giác đau. Tớ luôn sợ ai đó sẽ chạm vào ngóc ngách, phơi bày ra sự thật về tình yêu non nớt không tính toán, những rung động đầu đời, những xúc cảm nhẹ nhàng đáng yêu nhất đã trao đến nơi vốn dĩ không thuộc về tớ! Ngăn chứa đau khổ đó, tớ sẽ tự tay đóng lại, cất giữ vào sâu thẳm vô tình, chút tình cảm còn vương vấn ngày nào. Dẫu ngày sau có gặp lại cậu, tớ sẽ luôn mỉm cười, nhẹ nhàng thôi, cho trôi sạch những kỉ niệm trong veo, gột đi hết những muộn phiền giấu kín. Tớ sẽ hài lòng đón nhận ánh nắng mới, chúc hạnh phúc cho người xưa, chúc hạnh phúc cho chính mình, cho ngày mai sắp bắt đầu...

Đến hôm nay, nhìn lại những tấm hình năm cuối cấp, cảm thấy nhẹ tênh cho những chênh vênh đã nhạt nhòa. Ánh mắt ngày xưa luôn ân cần trìu mến ấy, dù bây giờ có nhìn về hướng khác, thì cũng đã từng, một lần thôi, là của riêng tớ. Bấy nhiêu cũng đủ rồi cậu ạ. Cảm ơn cậu vì đã từng là nhân tình của tớ, đem đến cho tớ cảm giác ấm áp, những hạnh phúc giản đơn và những trong veo không nói thành lời. Cảm ơn cậu vì đã từng, giúp cho cô gái suốt ngày chỉ biết đến sách vở, một lần, được nếm mùi vị của tình yêu! Tình đầu là tình để đau khổ sao? Thế thì cũng đau đủ rồi nhỉ? Để hôm nay nghe lại bản nhạc xưa không còn buồn nữa!

Tình đầu, vốn dĩ đã không thể quên. Tình đầu, lại là tình đơn phương, cảm thấy hơi xót xa cho trái tim mỏng manh này. Ai không mong mình được hạnh phúc. Ai chẳng muốn được chở che qua những ngày yếu đuối. Nhưng nếu như đã chọn cho mình con đường khó khăn đó, thì cũng hãy thôi trách than số phận. Bởi vì tình đầu - tình đơn phương, dù trái tim có thương tổn bao nhiêu đi nữa, thì cũng thật mãn nguyện vì đã dâng hiến trọn vẹn thương yêu!!!

 

 

Ngày đăng: 04/09/2014
Người đăng: Ẩn Danh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Tôi độc thân
 

Ở một mình không cô đơn, nhớ ai đó mới cô đơn!

Tôi độc thân

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage