Mong ước!
Đã lâu lắm rồi mới viết lách, viết tâm sự cho một buổi đêm yên tĩnh, viết để nhớ về một nỗi buồn. Có ai đó từng nói thời gian sẽ xóa mờ tất cả, thời gian sẽ xoa dịu mọi vết đau, có lẽ đối với tôi thật vậy.
***
Chiều tối ở một đất nước xa lạ, được mời ra chơi dùng bữa cơm với gia đình cô chú cùng quê hương thấy trong lòng thật ấm áp. Trong bữa ăn nhìn cảnh người bố đòi đứa con gái thơm vào má, nhìn cảnh gia đình đầm ấm bên nhau ăn bữa cơm, cô chú kể những câu chuyện làm ăn hàng ngày, chuyện nhà hàng xóm,chuyện những đứa con hồi còn nhỏ... nhìn cô chú ép mấy đứa nhỏ ăn, nhìn sự nũng nịu đòi thêm một thìa cơm, bớt một miếng cơm nhỏ xíu của bọn trẻ mà thấy thật hạnh phúc. Tôi chỉ ước có một bữa tối giản dị như vậy.
Xa nhà đã mấy năm, ngoài những cuộc điện thoại một tuần mới gọi một lần, có khi đến cả tháng mới gọi là cách liên lạc duy nhất với gia đình. Nhiều đêm ở nơi xa lạ, ở trong phòng nhớ bố mẹ, nhớ cô em bé bỏng chỉ mong muốn có thể chạy về thật nhanh ôm chầm lấy bố mẹ, đánh nhau với cô em gái, được bố mẹ nấu cho bữa cơm, bữa cơm đầm ấm, đầy áp tiếng cười.
Mong muốn nhỏ nhoi đó dường như là điều khó khăn với tôi, bố mẹ tôi bỏ nhau khi tôi học năm nhất đại học, đó là điều khủng khiếp nhất mà tôi cảm thấy. Tôi khóc, khóc rất nhiều, cứ nghĩ đến việc bố mẹ tôi chia tay nhau, mà nước mắt tôi lại ứa ra, tôi muốn chứng tỏ rằng mình là một đứa mạnh mẽ, tôi không cho phép mình khóc trước mặt ban bè, tôi khóc thầm, tôi đắp kín chăn khóc một mình. Thi thoảng mấy đứa bạn hỏi về bố mẹ, tôi luôn tưởng tưởng ra cảnh bố mẹ tôi sống hạnh phúc, kể với giọng rất hào hứng hay nói qua loa, lảng tránh vấn đề. Thấy bạn bè khi kể về gia đình, đứa nào cũng rất hào hứng kể về gia đình mà tôi thấy buồn, buồn lắm, lúc đó tôi nghĩ ước gì...
Kể ra gia đình tôi là một gia đình lý tưởng, bố mẹ đều công nhân viên chức, kinh tế thuộc dạng khá giả với hai đứa con xinh xắn học giỏi, mẹ tôi một người xinh đẹp, tài năng, yêu thương chồng con, giỏi trong làm kinh tế, giao tiếp xã hội, bố tôi giỏi trong công việc, tốt bụng, lịch lẵm. Nhưng dường như sự hoàn thiện lại đem lại cho con người ta sự nhàm chán, bố tôi mê cờ bạc, rượu bia đặc biệt mỗi khi uống rượu bia vào cộng thêm tính sĩ hão bố tôi dường như không kiểm soát nổi lời nói và hành động của mình, còn mẹ tôi một người con gái có thể nói là hoàn thiện, chăm làm, hầu như về kinh tế gia đình tôi có đều do mẹ tôi lo nên dường như mẹ làm chủ gia đình. Những bất đồng nảy sinh trong gia đình tôi, mẹ không chịu nổi việc bố tôi rượu chè, cờ bạc; bố tôi thấy mẹ tôi xinh đẹp được nhiều người quý mến, nể phục nên nghi ngờ mẹ tôi. Vì thế cuộc sống gia đình trở nên nặng nề, những trận cãi nhau như cơm bữa, tôi đau lòng, tôi xấu hổ với bạn bè, tôi sợ khi nhắc đến gia đình, sợ chúng nó biết chuyện bố mẹ tôi, nhiều khi tôi tự nhủ " Bố mẹ ơi, con không cần nhà mình giàu, không cần bố mẹ là công nhân viên chức nhà nước đâu, bố mẹ làm nông cũng được, nhà mình nghèo cũng được, con chỉ mong bố mẹ đừng cãi nhau, con chỉ mong gia đình nhà mình bữa cơm đầy đủ bố mẹ, đầy ắp tiếng cười thôi".
Những ngày sống ở nhà tôi chỉ có một mong muốn nhanh nhanh kết thúc mười hai năm học đi, mình phải cố gắng thi đỗ và đi học đại học. Ngày nhận giấy báo điểm đại học tôi cảm thấy vui lắm, cảm thấy sung sướng, tôi tự nghĩ " Thế là mình thoát khỏi bố mẹ rồi, không phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ nữa". Ngày đi học bước lên xe tôi cố ngoáy lại mong ước bố mẹ tôi sẽ hòa giải với nhau, khi về ăn Tết sẽ được đón không khí ấm cúng gia đình. Nhưng được vài tháng sau bố mẹ tôi gọi điện thông báo bố mẹ sắp li dị, tôi gọi điện cho bố, tôi gọi điện cho mẹ nói chuyện với bố mẹ, nhưng không cứu vãn được tình hình. Bố mẹ tôi li dị. Đêm đó tôi khóc, khóc nhiều lắm, tôi cảm giác như không bao giờ có thể vượt qua nỗi đau này, tôi thấy ghen tị với chúng bạn, tại sao chúng nó có gia đình yên ấm, có gia đình hạnh phúc, còn tôi, tại sao gia đình tôi lại không được như thế thế ?
Tôi buồn, giấu nỗi buồn vào tận đáy lòng, tôi không kể cho ai chuyện gia đình tôi. Một năm, hai năm trôi qua tôi mở lòng hơn, tôi có thể tâm sự chuyện gia đình với người bạn thân của tôi, nói ra tôi thấy mình thật nhẹ nhõm. Giờ đã bốn năm trôi qua kể từ ngày bố mẹ tôi chia tay nhau, thêm bốn tuổi dường như tôi già hơn, tôi suy nghĩ chín chắn hơn (mặc dù bọn bạn luôn kêu tôi suy nghĩ kiểu trẻ con ) tôi trở nên cởi mở hơn, suy nghĩ mọi hướng theo chiều hướng tích cực. Nhiều khi tôi nghĩ "thôi thì bố mẹ không hợp nhau, bố mẹ không thể sống được với nhau thì cũng không nên làm khổ nhau, việc lựa chọn mỗi người một đường đi riêng, có lẽ là một điều đúng đắn".Những lúc suy nghĩ tích cực thì thế chứ, thực ra tôi vẫn buồn lắm.
Bố mẹ tôi giờ ở xa nhau, mỗi người một nơi, tôi lại ở xa bố mẹ, chỉ mong sao bố mẹ và cô em bé bỏng của tôi luôn mạnh khỏe, gặp nhiều niềm vui, hạnh phúc , may mắn, thành công trong cuộc sống.
Bố mẹ ơi! Con thấy mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi, vết thương lâu ngày cũng sẽ lành lại. Bố mẹ xem xem con cũng lớn hơn, suy nghĩ tích cực hơn rồi đấy, nhiều chuyện không vui con cũng cho qua, cất nó vào một ngăn nhỏ, con đặt ngăn đó tên là "quên hết". Thế nên bố mẹ cũng bỏ qua cho nhau bố mẹ nhé, bố mẹ làm lành với nhau đi, con mong ngày con trở về sẽ được ăn bữa cơm gia đình đầm ấm, đầy ắp tiếng cười. Ước gì điều con mong muốn sẽ trở thành hiện thực bố mẹ nhỉ!