Chuyện tình Ma Kết
Có được tình yêu của 1 nàng Ma kết vốn dĩ không dễ dàng, muốn có tình yêu của 1 Ma Kết đã từng bị tổn thương còn khó gấp vạn lần.....em hay tôi sẽ bỏ cuộc trước?...
***
Một năm trước tôi mới bước chân đến mảnh đất mờ sương đêm cùng những cơn mưa rả rích đêm ngày này. Không quen với cái lạnh ở đây tôi hay chui vào 1 quán café nhỏ có cái tên cũng bình thường thôi "Nhớ " nhưng lại mang cho tôi cảm giác thân thuộc.
Quán nhỏ được trang trí rất nhiều hoa, nhiều tấm bưu thiếp và những tranh ảnh bình minh trên biển, quán không có phục vụ chỉ có 1 cô chủ dáng người nhỏ nhắn đôi môi luôn nở nụ cười. Chẳng mấy mà tôi lại trở thành khách quen, mỗi ngày đều ngồi từ sáng đến tối chỉ trừ những khi phải trình diện ở cty.
Quán chỉ đông khách vào buổi sáng đến chiều tối thì thưa dần. Tôi hay bất giác nhìn trộm cô chủ quán và phát hiện ra rằng cô ấy chưa bao giờ thực sự cười cả, đôi mắt lúc nào cũng nhìn xa xăm buồn vời vợi cho dù tôi có cố bắt chuyện cô ấy cũng chỉ cười rồi lảng tránh. Mỗi khi trời đổ mưa cô ấy lại ngồi trong góc tối uống cacao và nhìn ngắm đường phố. Lúc ấy dù có khách cô ấy cũng không thèm bận tâm. Đều là khách quen cả họ tự pha tự uống rồi cũng tự trả tiền. Cô ấy luôn cầm trên tay chiếc điện thoại nhưng tôi chưa thấy nó đổ chuông bao giờ.....
Mỗi ngày tôi lại càng chú ý hơn rồi chẳng biết từ lúc nào tôi lại thấy nhớ hình bóng nhỏ ấy. Rồi thay vì cứ cắm đầu vào máy tính thì lại tôi nhìn lén cô ấy nhiều hơn lúc thì thấy đang pha café lúc lại tưới cây lúc lau bàn cứ như con chim nhỏ bay nhảy khắp nơi.
Thi thoảng vào cuối tuần tôi không nhìn thấy em đâu mà thay vào đó là 1 cô nàng khác trông quán, tôi hỏi thăm về em. Cô nàng kia chỉ nói em đi gặp người yêu làm tôi thấy nao nao trong lòng - cảm giác như ngồi trên đống lửa. Mà sao tôi không nghĩ ra là em có người yêu nhỉ ? tôi tiu nghỉu về lại góc ngồi quen thuộc tò mò không biết người em yêu thế nào...
Vào ngày đầu đông rét mướt tôi thấy em đi bộ trên 1 con đường mắt đỏ hoe, em đang khóc chăng nhưngtôi không dám đến gần chỉ lặng lẽ đi sau em. Em cứ xoay xoay cái ô màu trắng mặc cho mưa tạt vào người ướt hết, Tôi thấy rõ đôi vai em đang run lên vì lạnh. Tôi không kìm được đặt tay mình lên vai em, em rất bất ngờ thụt lùi lại nhìn tôi với đôi mắt sợ hãi cứ như em không nhận ra tôi là khách quen hơn nửa năm nay vậy. Rồi em xin lỗi. Lạ thật hình như người xin lỗi là tôi mới phải, rồi em quay lưng đi. Tôi không dám theo em nữa nhưng đêm đó tôi mất ngủ....
Nhiều ngày sau đó cũng không thấy em chỉ có cô nàng kia coi quán. Tôi hỏi thì cô ấy nói em bị cảm. Tôi thật lòng rất muốn thăm em nhưng lại nghĩ mình đi thăm bệnh với tư cách gì, chẳng lẽ lại khách quen có kỳ lắm không.....
Phải gần cả tháng sau mới thấy em nhưng em bây giờ hình như còn lạnh lùng hơn lúc trước, em không còn cười nữa cứ như không còn chút sức sống nào, đôi môi chỉ vẽ nụ cười chào khách thôi. Em cứ ngồi thẫn thờ trong góc mà nhìn mây nhìn đường rồi lại nhìn vào chiếc điên thoại rồi lại thở dài thỉnh thoảng lại vội lau lau khóe mắt....Dườngnhư em chẳng nhớ gì về buổi gặp chiều mưa hôm đó nữa hay tôi trong mắt em chẳng có chút ấn tượng gì. Tôi tìm hỏi được số điện thoại của cô nàng trông quán giúp em hỏi về tình trạng hiện giờ của em. Lúc đầu cô nàng ấy có hơi e dè nhưng có lẽ vì khuôn mặt tôi cũng khá là chân thành nên cuối cùng cô ấy cũng đồng ý kể chuyện của em cho tôi.
Em yêu 1 người đàn ông vô tâm chỉ nghĩ đến công việc không lúc nào anh ta quan tâm đến em, thỉnh thoảng lắm mới nhắn cho em 1 vài dòng tin ngắn ngủi. Bao nhiêu chuyện em muốn làm bao nhiều cuộc hẹn đều bị anh ta hủy vào phút chót mà không 1 câu giải thích không 1 lời xin lỗi nhưng chẳng hiểu sao em lại cứ yêu đắm đuối như vậy. Cô ấy nói em thích đi lang thang mỗi khi trời Đà Lạt buông nắng, thích nắm tay người yêu đi trên phố thích sà vào 1 quán ven đường, thích cười cười nói nói, thích được người yêu choàng tay ôm eo mình, em lãng mạn ngọt ngào thế nhưng sao lại yêu 1 kẻ khô khan lạnh lùng không hề quan tâm đến em. Tôi muốn kéo em ra khỏi mối quanhệ lạnh lẽo và cô đơn đơn đó tôi muốn làm người đàn ông của em tôi sẽ cho em ánh mặt trời mà em vẫn mong.
Sáng sớm tôi đã vội chạy xe đến chỗ em nhưng quán cònchưa mở. Cửa quán hé mở tôi thấy em đang nói chuyện với ai
- có lẽ mình không thểgặp nhau được nữa em àh
- tại sao ? em làm gì sai?
- anh xin lỗi, em khôngsai.....chỉ là mai.....anh lấy vợ rồi...đó là 1 cô gái tốt...anh không muốn làm vợ anh buồn....
- còn em....em không buồnsao anh ?
- anh tin 1 cô gái Ma kết mạnh mẽ sẽ không buồn đâu......
- em rất muốn đánh anh đánh thật mạnh ngay bây giờ nhưng em không đủ can đảm làm người em yêu bị đau......
Người đàn ông đó không nói gì lặng lẽ bước đi, còn tôi chỉ biết đứng ở cửa sổ nhìn em. em tự pha chomình tách cacao nóng rồi lại ngồi 1 góc vừa nhấp từng ngụm vừa ngắm mưa đang bay ngoài hiên. tôi rất muốn an ủi em nhưng lại sợ làm em tổn thương, có lẽ em không muốn ai nhìn thấy mình yếu đuối như thế. cả ngày hôm đó em cười rất nhiều làm cũng rất nhiều không để mình ngơi tay chút nào. khi mà đêm đã khuya ánh trăng treo tít trên đầu em mới lững thững đi bộ về với chiếc ô nhỏ, ở phía sau em tôi lại thấy đôi vai run lên dường như bao nhiêu uất ức trong lòng muốnvỡ òa em khóc thành tiếng tức tưởi, tim tôi cứ như có ai đó bóp chặt lại. tôi vẫn không dám đến gần em chỉ có thể âm thầm đứng sau lưng. người ta nói em làcô gái Ma Kết mạnh mẽ nhưng em đâu có mạnh mẽ thế em yếu đuối mong manh đến nhường kia......
Ngày qua ngày tôi đã yêu thầm cô chủ quán café Nhớ gần tròn năm. em đã nhớ tên tôi chịu nói chuyện đùa với tôi đôi khi còn nhờ tôi giúp việc ở quán nhưng em vẫn luôn cầm chiếc điệnthoại cũ trên tay vẫn dùng chiêc ô đã ngả màu vẫn lang thang trên phố 1 mình em vẫn còn yêu người cũ rất nhiều. còn tôi có lẽ tôi vốn dĩ nên an phận như thế thôi ít ra em còn cười vui vẻ nhưng con người thì luôn tham lam tôi muốn em biết tình cảm của mình muốn được sánh bước bên em không muốn cứ phải lẽo đẽotheo sau em nữa.
Tôi mua 1 bó hồng trắng kèm vài bông hướng dương là 2 loài hoa em thích nhất. Lao vào quán với tốc độđiện xẹt và nói rất to
- Anh yêu em ! làm ngườiyêu anh nhé.....
Em ngỡ ngàng đến nỗi đánh rơi cả chiếc cốc trên tay nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu
- em nhớ ngày cá tháng tưqua lâu rồi mà
"Trời ơi ! đang tỏ tình đang tỏ tình với em đó đồ ngốc Ma kết ạ " tôi nghĩ thầm trong lòng như thế
- ủa qua rồi hả ? chắc Doanh quên xé lịch, thôi lỡ mua rồi cho em đó
- cám ơn nha, mới đầu cứ tưởng thật làm em hết hồn, khó khăn lắm mới có 1 người bạn tốt như anh
- bạn tốt thì không làmngười yêu được hả em
- đối với em thì không
Em nói xong lại cườinhưng tôi biết là em đang lảng tránh tôi. Có được tình yêu của 1 nàng Ma kết vốn dĩ không dễ dàng, muốn có tình yêu của 1 Ma Kết đã từng bị tổn thương còn khó gấp vạn lần.....em hay tôi ai sẽ bỏ cuộc trước.....vì tôi cũng là 1 chàng Makết......
.....................TP.........................