Gửi bài:

Anh….họ

Tại sao hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn. Vậy mà ta lại yêu nhau. Bất chấp yêu nhau. Cố chấp yêu nhau..giữa vô số người qua lại, vô số người xa lạ trong cái thành phố cô đơn ấy...

***

anh-ho

Chẳng biết từ bao giờ bỗng quen với sự có mặt của anh trong đời. Anh đến bên đời mang theo bao nhiêu thứ cảm xúc lẫn lộn. Ghét. Nhớ. Rồi yêu. Mọi thứ đến tự nhiên, êm đềm, một chút chông gai và một chút cảm xúc chênh vênh. Cứ vô tư nhận từ anh những quan tâm nhẹ nhàng mà quên mất rằng anh cũng cần những sự quan tâm như vậy. Anh người lớn và từng trải. Em khó tính nhưng lại ngây ngô và vô tư như một đứa trẻ trong cái ô hình trái tim tình yêu của anh, Khác với một con người lúc nào cũng khó đăm đăm, lầm lỳ và khó gần.

Từ ngày anh chính thức bước vào những mớ hỗn độn trong trái tim em, mọi thứ có vẻ dễ chịu hơn. Là những ngày anh chăm chỉ gọi điện và nhắn tin lúc nửa đêm. Bao giờ cũng khoảng thời gian đó, những câu chuyện, những lời yêu...hình như chỉ từ phía anh. Có lẽ là do em còn hoài nghi và sợ những nỗi sợ vô hình nào đó đã từng làm em phải khóc, phải nhớ. Và em sợ. Rồi một ngày nhận ra mình đã yêu anh. Yêu từ bao giờ chẳng biết. Chỉ biết rằng tim đã biết nhớ và mắt đã biết rơi lệ khi phải đối mặt với những sự im lặng khó hiểu từ bản thân. Sự im lặng vì anh, vì nỗi dằn vặt trong tim rằng liệu tình yêu của mình có vượt qua được những khó khăn như cả hai cùng hứa.

Những cuộc hẹn, những cái nắm tay ấm áp. Nụ hôn đầu vụng về và ngượng ngùng cứ tự nhiên đến. Em cũng thôi sự im lặng cố hữu trong tim từ lâu. Lần đầu tiên nói nhớ một người con trai. Lần đầu tiên có thể nói em yêu anh một cách tự nhiên. Mọi thứ cứ êm đềm như thế...

Yêu là nhớ. Nhớ rất nhiều.

Nhớ cái nắm tay siết chặt của anh. Nhớ cái cách anh hay hỏi "sao tay em hay lạnh thế nhỉ" rồi đưa áp lên má anh.

Nhớ cái ôm thật chặt từ phía trước. Như thế em có thể dụi mặt vào ngực anh để cho những tiếng thở dài kia bị nhịp tim anh làm tan biến mất. Em vẫn hay so chiều cao với anh, anh thích thú cười. Dù sao thì em vẫn thấp hơn anh, nhưng giả bộ đo vậy thôi để thấy anh cười rồi ôm em thật chặt đến khi em chịu thua mới thôi.

Em thích nhất là chọt eo anh bất ngờ. Nhìn anh ngạc nhiên ngố ngố. Nhớ những lúc anh nghiêm túc, mỗi khi như vậy em dụi dụi mắt xem có phải là anh hay không. Chẳng bù cho những lúc anh nhí nhắng làm em phát bực.

Nhớ anh, nhớ nhiều thứ lắm. Nhớ những con đường, những ký ức khi mình còn yêu nhau. Em cũng nhớ, nhớ tất cả...kể từ ngày mình quyết định thôi nắm tay.

Hôm qua Sài Gòn mưa một trận thật lớn, thật lâu. Mưa tới nỗi ngập cả đường em về. Ướt nhẹp và lạnh. Bất chợt em thấy mình giống như một con chuột đáng thương. Xung quanh là ô dù, là che chắn. Chỉ em là lạc lõng giữa dòng người đội mưa chiều hôm ấy. Cũng lại chỉ em lạnh run lên bần bật. Trời hôm qua như trút những nức nở kìm nén đã lâu. Xối xả. Lạnh ngắt. Chiếc xe bus thả em xuống trạm. Mưa ào tới. Trời đang nắng cơ mà, sao lại chuyển mưa nhanh thế? Em không hiểu nổi. Hay tại mình thấy nhau cười gượng gạo mà chẳng nói câu nào. Ừ thì đã xa nhau nhưng mình vẫn thấy nhau cơ mà?

Imus, cái tên ấy em vẫn chỉ giữ cho riêng anh. Trong danh bạ, trong những dòng ngắn ngủi mỗi cuối ngày, trong cả những yêu ghét giận hờn của mình em. Hôm rồi tự nhiên có người nhắc tên anh làm em lúng túng. Đã lâu chính miệng em cũng không gọi tên anh. Vì trốn tránh? Vì sợ luống cuống hay vì sợ chính cái con người yếu đuối bên trong chính mình mà em đã chẳng dám gọi tên anh? Anh bảo duyên phận tồn tại. Em thì chẳng tin. Em cũng chẳng tin vào có kiếp sau. Kiếp này sống làm thân phù du, yêu đương trong tay đấy còn chẳng giữ thì kiếp sau, biết mình sẽ làm hạt bụi hay tàn tro mà hẹn hay ước.

Em cũng nhớ những lần mình tiễn nhau. Cảm giác khác dần, khác dần rồi khác. Ngày anh đưa em ra xe về Tết. Anh chăm chút, anh lưu luyến chẳng muốn xa. Em nửa muốn ở nửa muốn về. Lúc ấy em cảm nhận được mình như muốn nói với nhau nhiều lắm nhưng chỉ cần một nụ cười thôi như cũng hiểu nhau hết rồi. Ánh mắt anh luyến lưu làm em cũng trực khóc. Yêu nhau thế xa sao đành. Vậy mà rồi cũng phải đành xa xôi. Em nhớ lần cuối anh đưa em ra xe, hình như anh muốn nói điều gì đó. Em dự cảm được điều chẳng vui. Em bảo anh về đi, sao anh không về? Sao anh để cái ánh mắt ngập ngừng ấy theo em lên xe, theo em đến tận bây giờ. Đúng là vì em sợ nghe thứ chẳng nên nghe nên em đã đuổi anh về, cũng do em sợ khoảng cách xa xôi bất ngờ nên em đã vội cảm ơn anh. Là lần cuối. Thực sự là cuối. Chắc lời cảm ơn ấy khiến chúng ta thành người xa lạ nhanh hơn. Em đau. Còn anh?

Em đang cố gắng cười. Cười thật nhiều...nhưng hình như em lại không vui.

Lúc nào em cũng tự nhủ rằng dù sao thì mình vẫn chung một thành phố, thở cùng một bầu không khí, đi trùng nhau một vài đoạn đường đã từng đưa đón, nhìn cùng một hướng mặt trời rồi thi thoảng chung một vài cơn mưa của Sài Gòn. Chỉ là mình không còn yêu nhau nữa thôi. Em cứ luôn cố tìm ra đủ thứ chung như thế để thấy em không cô độc nhưng...

Bình yên xưa khi nào thì em mới có lại? Em vẫn biết chẳng thể nào có nhau lần nữa..nhưng em vẫn cứ hi vọng rồi lại tự hỏi liệu có đáng? Vẫn biết cuộc đời mỗi con người đâu chỉ có tình yêu. Sống là cần nhiều thứ khác nữa. Cả những thứ ta muốn và không muốn. Nhưng cuộc đời dài rộng thế, tháng ngày dài rộng thế mà lại chẳng thể nào chứa hết những nỗi buồn đau hay bôi nhòa nó đi. Anh là một trong những điều mà tháng ngày dài ấy không thể nào bôi xóa đi được. Những tháng ngày dài dằng dặc...

Tại sao ta lại là người bề trên kẻ bề dưới.

Tại sao kẻ Nam người Bắc lớn lên ở hai nửa đất nước chẳng hiểu sao lại gặp nhau ở cái thành phố cô đơn này.

Tại sao hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn. Vậy mà ta lại yêu nhau. Bất chấp yêu nhau. Cố chấp yêu nhau..giữa vô số người qua lại, vô số người xa lạ trong cái thành phố cô đơn ấy.

Thôi đành trả lại mọi thứ đúng vị trí số phận sắp đặt.

Anh...họ, tạm biệt anh.

 

Ngày đăng: 23/09/2014
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
I love you1
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage