Gửi bài:

Gửi cho anh

Người ấy có chúc anh ngủ ngon mỗi đêm không?

Người ấy có nhắc nhở anh đừng thức khuya làm việc và giữ gìn sức khỏe không?

Người ấy có quan tâm anh như cái cách mà em đã từng quan tâm anh không?

Anh có thật sự hạnh phúc khi ở cạnh người ấy không?

***

Buổi gặp hôm đó là buổi gặp cuối cùng. Nụ hôn cuối anh trao đến em. Vị hôn mang mùi hương cay đắng và đau đớn biết nhường nào.Từ trong giây phút, em suy nghĩ về anh, về nơi chốn mà anh trở về để dựa vào sau một ngày làm việc mệt mỏi. Là một người nào đó ở bên cạnh anh mà không phải em. Anh mãi mãi là tình yêu của đời em. Dẫu cho mai này, em có vướng vào mảnh tình ái nào khác đi chăng nữa, em vẫn sẽ luôn nhớ về anh – người đã dạy em biết cách yêu một người. Em sẽ nhớ một tình yêu đã khắc sâu vào tận tâm can. Anh vẫn giữ một vị trí đặc biệt trong tim em. Dẫu đây chỉ là bản tình ca buồn nhưng nó vẫn ngân vang mãi trong thâm tâm em. Có thế ngày mai, sẽ có một bài tình ca khác với kết thúc có hậu hơn thì cũng không bằng bản tình ca mà anh mang đến cho em. Buồn nhưng thật đẹp.

gui-cho-anh

Thời gian như ngừng lại. Em trở về với những nơi quen thuộc có anh – nơi biển yêu thương. Là lần đầu tiên chúng ta hẹn gặp nhau sau nhiều ngày nhắn tin làm quen qua điện thoại. Anh còn nhớ không?Em thì vẫn còn nhớ như in buổi chiều hôm ấy. Thật sự lúc đó em chẳng có tí cảm giác nào về anh không ngờ ngày hôm nay em lại nhớ anh nhiều đến thế. Nhưng chắc anh đã quên hết rồi. Mắt em cay, không phải em khóc đâu, là do bụi bay vào mắt thôi. Em đã hứa với anh rằng em sẽ không khóc nữa. Nhưng sao bụi bay vào nhiều thế này khiến nước tuôn ra không ngừng. Em đâu muốn khóc đâu. Em xin lỗi, em lại nhớ anh nữa rồi. Em chẳng biết làm gì để ngăn nỗi nhớ lại nữa. Chỉ có anh thôi, chỉ bên anh, em mới cười tươi. Em biết anh không còn nhớ em đâu vì cạnh anh đang có ai kia rồi. Người ấy sẽ không làm anh cô đơn. Chỉ có mình em là lẻ loi thôi. Anh có hiểu được cảm giác này không?

Thế nhưng sao em cứ mãi chờ đợi anh. Anh bảo đừng hy vọng nữa vì anh và em không có kết quả đâu. Có lẽ vì vị trí quan trọng nhất trong tim em là anh thôi. Em cũng hy vọng người nắm giữ vị trí quan trọng trong tim anh là em. Hy vọng đó sao mong manh quá. Em sẽ chẳng khóc đâu nếu em không nghe bài hát ấy. Bài hát mà mỗi lần nghe, em lại bật khóc và nhớ anh nhiều hơn.

Phải làm sao để lãng quên đi một người từng cho ta hạnh phúc

Quá trễ để quay lại nơi bắt đầu

Để bước tiếp con đường ngày xưa.

Những hồi ức, những lời nói đó với anh chẳng có nghĩa lý gì nhưng riêng em, đó là điều quý giá em luôn trân trọng đến tận mai sau. Ngày chưa gặp anh, em cô độc. Ngày anh đến mở ra một hướng đi mới trong em. Cùng anh trải qua những ngày êm đềm ấy để rồi hôm nay lại nói lên câu chia lìa. Người đau là em chứ không phải anh. Vượt qua mọi khó khăn, em sẽ quay về tương lai có lẽ sẽ hóa thành sương khói. Con đường em đang đi, em biết mình phải dừng lại thôi. Vì nếu em đi tiếp thì chỉ có đắng cay. Nhưng em vẫn lạc lối, mọi cảm xúc như đóng băng. Vết thương lòng em sẽ chôn nó thật sâu. Thời gian chỉ có thế làm quên dần niềm đau thôi anh ạ chứ không thể nào chữa lành. Hơi ấm bàn tay anh vẫn quanh quẩn đâu đây.

Vào những ngày trống vắng, em lang thang qua những nơi chốn mà anh thường chở em đi. Ngồi sau xe anh, vòng tay ôm lấy anh. Cảm giác đó thật hạnh phúc làm sao. Bây giờ, em vẫn đi trên con đường ấy mỗi chiều tan học nhưng chỉ một mình em. Buồn tênh. Lạc lõng. Nếu ngay lúc này, có thể cất cao tiếng hát, em sẽ hát khúc tình ca dành riêng anh mà thôi. Và nếu từ bỏ mọi thứ, anh có nguyện đi cùng em không? Sự thật luôn tàn nhẫn. Em muốn thấy anh cười nên em lựa chọn cách ra đi. Ở bên em, anh không vui. Vậy thì anh hãy về bên người ấy, người khiến anh vui và luôn cười. Người ấy sẽ tốt hơn em, đúng không?

Người ấy có chúc anh ngủ ngon mỗi đêm không?

Người ấy có nhắc nhở anh đừng thức khuya làm việc và giữ gìn sức khỏe không?

Người ấy có quan tâm anh như cái cách mà em đã từng quan tâm anh không?

Anh có thật sự hạnh phúc khi ở cạnh người ấy không?

Bất cứ khi nào em nhắm mắt lại, em cũng đều nhìn thấy anh. Một ai đó mặc áo khoác giống anh, em cũng cứ ngỡ là anh. Cho tới ngày em chìm vào giấc ngủ ngàn thu, em cũng sẽ nhớ tới gương mặt tươi cười ấy, luôn ở bên em mà không hề tan biến. Chúng ta cùng đi trên một đoạn đường bao lâu rồi anh nhỉ? Em lầm tưởng anh sẽ nắm tay em đi đến hết cuộc đời. Chúng ta chưa đi được một phần tư đoạn đường, anh đã bỏ em lại và chạy theo tình yêu khác. Em chỉ đứng nhìn mà không dám chạy tới níu tay anh lại. Làm vậy rồi có được gì. Cũng vì em đã đến sau một người. Cũng vì anh đã hết yêu em rồi.

Em không trách anh nửa lời vì anh yêu cô ấy nhiều hơn em. Có lẽ anh đến với em chỉ là nhất thời, là nông nổi, rồi dần anh nhận ra người anh muốn sống chung là cô ấy chứ không phải em. Em chỉ là cơn mưa lướt qua đời anh, không đủ làm ướt tim anh. Sao em phải là người đứng nhìn anh hạnh phúc? Em nào muốn đánh mất tất cả? Em cũng muốn giữ lấy mọi thứ nhưng anh buông tay em ra rồi, em biết phải làm sao? Anh nói rằng anh không làm gì để em đau khổ cả nhưng khi anh nói anh có người khác rồi, điều đó không đau sao? Nhìn người mình yêu sánh đôi cùng người khác, cảm giác đó thật chẳng dễ chịu chút nào. Vì anh đang hạnh phúc với ai kia nên anh đâu biết nỗi đau của em. Anh thử đặt mình vào vị trí của em đi, anh sẽ hiểu.

Anh à, nói cho em biết đi, còn phải rơi bao nhiêu giọt nước mắt nữa thì con tim mới trở nên mạnh mẽ hơn, không còn mềm yếu nữa. Em phải làm gì đây? Chẳng lẽ em cứ nói dối rằng em không sao, em rất ổn. Em sợ bóng tối bao trùm. Em chỉ còn một mình. Gửi lời nguyện ước đến các vì sao xa xôi kia. Có phép màu nào đưa ta trở lại nơi bắt đầu không?

Cho em một chút sức mạnh để em tiếp tục bước đi vào đoạn đường ngày mai không anh. Anh sẽ có một hạnh phúc lâu dài. Thật ra em muốn giữ anh lại nhưng anh đi nhanh quá. Trái tim anh lại không có chỗ cho em. Thế thì em còn ở lại làm gì nữa. Người dư thừa sẽ chẳng có một cái kết đẹp. Ngày đó em tìm thấy tình yêu của mình và hôm nay, tình yêu đó vẫn thế, không thay đổi. Đôi khi em mỉm cười vì nghĩ rằng anh đang yên vui. Đôi khi em bật khóc vì em mất anh thật rồi. Nhiều lần em tự hỏi, sao người ta may mắn được anh chọn, được anh nâng niu, che chở trong vòng tay, cùng anh đi đến suốt cuộc đời còn em thì không?Có phải bất công lắm không? Sao người chịu thiệt thòi vẫn là em.

Trong những ngày đầu tiên quen anh, thật ngọt ngào và yên bình. Em được anh yêu thương, quan tâm, lo lắng. Và giờ anh sẽ dành hết sự quan tâm đó cho một ai khác. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh nghĩ tới người ấy. Những lúc rảnh rỗi, anh cũng chỉ muốn hẹn người ấy đi chơi. Anh đã quên em lâu rồi. Anh đã bỏ em lại phía sau mà chẳng biết em có đau đớn hay không? Và thế, anh cứ bước về phía trước, không ngoảnh lại dù chỉ một lần. Anh cũng không muốn biết em sống thế nào? Ừ, em vẫn ổn nhưng lòng em đang dậy sóng đấy, anh biết không? Em vẫn cười trên môi, nếu còn chút gì đó, anh có nhận ra đó là nụ cười giả tạo không?

Nếu có một điều ước, chỉ một điều ước duy nhất thôi. Và có thể biến điều ước đó thành hiện thực, em sẽ ước cho anh được hạnh phúc mãi mãi, cuộc sống sẽ an bình và sự nghiệp luôn được thăng hoa. Anh vui thì em cũng vui, anh có biết không? Vì yêu anh nên em sẽ là người ra đi, nhường hạnh phúc lại cho anh. Một người đau sẽ tốt hơn cho cả ba người. Em sẽ chấp nhận tất cả đắng cay chỉ để anh được yên vui thôi.

Yêu một người là vậy đấy, anh à!

Dù rằng anh không còn bên em như ngày xưa đó nữa. Dù rằng em đã trở thành ký ức nhạt nhòa trong anh. Thì em cũng không thể nào quên được hơi ấm khi anh còn đang ở bên. Đến khi phát hiện những gì em có thể làm được cho anh chỉ là những phiền toái khiến anh bực bội. Em hy vọng rằng nỗi đau này sẽ vơi đi. Tương lai của anh, cuộc sống của anh chắc em không thể nào bước chân vào được nữa nhỉ? Điều đó giản đơn thế sao đến bây giờ em mới nhận ra. Anh đã cho em niềm tin, giúp em có nghị lực và ý chí quyết tâm.

Em đã rất sợ ngày nào đó anh sẽ nói từ biệt với em. Em luôn nguyện ước rằng: Mong anh ở mãi bên em. Nhưng em không tài nào thốt lên bằng lời nỗi nhớ nhung đó cho anh nghe thấy được. Và rồi chuyện gì đến cũng đến. Anh bảo quên chuyện tình của chúng mình đi. Lời ước nguyện tan theo mây trời. Không còn cách nào níu giữ. Không còn những tin nhắn quan tâm từ anh hỏi em rằng em đã ăn cơm chưa, em đang làm gì thế. Không còn lời chúc ngủ ngon mỗi tối và lời chúc vui vẻ mỗi sáng sớm tinh mơ. Không còn được anh chở đi chơi, dạo phố, ngắm biển. Em biết sẽ có ngày hôm nay vì anh yêu người ấy nhiều hơn em. Người đến sau có quyền gì mà ghen ghét hay khó chịu chứ. Mặc cho anh đến với em là vui chơi qua đường, em cũng không một lời oán than. Bên cạnh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp, em làm sao mà với tới khi em chỉ là một người tầm thường, chẳng có điểm gì nổi bật cả. Em cũng chẳng trách số phận hay tại định mệnh, em chỉ trách bản thân mình quá ngốc, yêu anh nhiều mà không biết giữ lấy anh để anh dần xa rời em. Đôi chân là của anh, anh có quyền đi bất cứ nơi đâu và đến hôm nay khi tình yêu kia dang dở, lúc ấy mới biết chỉ có mỗi em yêu anh mà thôi.

Dang hai tay thả nỗi nhớ không vơi này vào bầu trời. Hy vọng nỗi nhớ sẽ trở nên rực rỡ sắc màu để có thể đến bên anh, để anh biết rằng em đang nhớ anh, rất nhiều. Chỉ còn lại một mình, em vẫn tiếp tục bước về phía trước dù cho em không thể thôi khóc. Yêu thương rồi chia tay. Thật đau. Tìm trong ký ức, em thấy bóng hình dịu dàng của anh. Hình ảnh đó chưa một lần biến mất, chưa bao giờ vỡ nát. Em chưa biết hạnh phúc là gì, cho tới khi gặp anh, em mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ ấy. Thì ra hạnh phúc đơn giản thế, chỉ cần được ở trong vòng tay của anh thôi. Ừ, đơn giản mà lại xa xôi quá. Anh sẽ mang niềm hạnh phúc đó cho một người khác. Dù anh không còn ở đây nữa, em vẫn cảm nhận được vị ngọt của quá khứ. Hoa nở trong mùa xuân, đại dương mùa hè, ngọn gió đêm thu, tuyết rơi trong mùa đông. Bốn mùa với tình yêu của riêng em vẫn trôi về anh. Lời nói ngày xưa tan đi theo dòng chảy vô tận của thời gian. Không cần biết anh cách xa em bao lâu, em sẽ luôn ở ngay cạnh nhưng chỉ đứng đằng sau thôi. Lặng lẽ nhung nhớ, âm thầm chúc phúc. Nhìn anh nói cười vui vẻ bên ai, lồng ngực em quặn đau. Anh đã quên em thật rồi. Chỉ có em đứng khóc trong lặng câm. Đôi lần em tự hỏi chính mình, có bao giờ anh nói chuyện với em mà anh cười như thế không?

Những status em treo trên tường facebook, anh cũng chẳng còn like hay comment. Bởi trong mắt anh, em chỉ là hạt cát mỏng manh. Lặng im, em đứng đằng sau, nhìn anh sánh vai cùng ai. Cứ thế bao ngày trôi qua, niềm đau kia không thể xóa nhòa. Biết là yêu anh sẽ đau, sẽ khóc nhưng sao em vẫn muốn được ở gần anh. Khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau sẽ sớm trở thành kỷ niệm thôi. Cuộc tình dù đúng dù sai thì sau khi chia tay, người đau khổ nhất vẫn là người con gái. Lúc mới yêu thì ngọt ngào, còn khi đã hết yêu rồi thì lại trao cho nhau những câu vô tình, ánh mắt dửng dưng cùng thái độ thờ ơ. Mỗi khi gặp anh, tim em lại nhói lên nhưng không mong anh quay về. Vì yêu anh là em hạnh phúc khi thấy anh cười, anh luôn yên vui. Chỉ thế thôi.

Người ấy tốt hơn em.

Người ấy sẽ thế vai em yêu anh.

Người ấy sẽ chăm lo, quan tâm anh mỗi ngày.

Như vậy em còn chần chừ gì nữa mà không cất bước ra đi. Mỗi một bước chân là một giọt nước mắt rơi. Cố nén chặt thương đau, bờ môi em vẫn cười.

Nhiều khi đắm chìm trong giấc mộng ngắn ngủi và những cơn đau là dày vò. Điện thoại kề bên, nằm im lìm. Muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng nói anh nhưng sợ anh không nghe máy hoặc tắt máy, em lại thôi. Em không biết vì lý do gì khiến anh ghét em, không còn muốn nhìn mặt em nữa. Chẳng lẽ hết yêu rồi, nghĩa cũng chẳng còn? Anh tươi cười với những người khác chỉ trừ em. Anh vui vẻ bên ai đâu biết em thế nào. Con đường em đi sẽ không có anh đi cùng, em phải tự mình bước đi một cách nặng nhọc và đôi chút sợ hãi. Em còn nhớ anh nói với em rằng "Em là tài sản lớn nhất của anh." Đến tận hôm nay, em không biết đó là lời nói thật hay đùa. Có lẽ em đã đặt quá nhiều niềm tin vào một người.

Trong căn phòng lạnh lẽo, dù mặt trời có rọi tới cũng chẳng có chút ánh sáng nào. Đêm qua, đêm nay và đêm mai, em nhớ một người không nhớ em. Dù em có nhận bao yêu thương từ những người khác thì em cũng không thể cảm nhận hơi ấm đó thêm một lần nữa. Em đã gần như mất hết bao cảm xúc khi bước qua cuộc tình này. Từ sau khi anh đi, em chẳng buồn, chẳng vui, lạnh lùng như người vô cảm. Nhờ anh mà em đã khác trước rất nhiều. Chẳng còn vô tư, không còn nói cười nữa. Em cuộn mình trong góc phòng. Em phải vờ như chấp nhận tất cả sao? Bên ngoài cửa sổ là một thế giới tươi sáng. Với bàn tay nhỏ bé này, em còn có thể chạm vào người anh, còn có thể níu giữ lấy anh? Ngồi xếp ngàn hạc giấy, em chỉ mong một điều thôi. Mong rằng ở nơi xa, anh sống vui và bình an. Sự dịu dàng và ấm áp, liệu em còn có thể có từ nơi anh?

Giữa muôn ngàn lối rẽ, có khi nào anh tìm thấy em? Những ngày tháng đẹp đẽ ấy, những câu chuyện kể bất tận. Em ở bên anh mà không vướng bận điều gì. Đôi mắt luôn nhìn thẳng. Em cứ nghĩ sẽ cùng anh nhìn về tương lai. Nhưng giữa anh và em luôn có một khoảng cách. Điều đó đã làm cho chúng ta không thể xích lại gần nhau thêm được nữa. Xin hãy để những điều ấy tồn tại mãi mãi. Thành phố thay đổi từng ngày. Những âm thanh ồn ã. Những bước chân vội vã. Nơi mà em đã đem lòng yêu cùng với ngọn gió mát lành là anh. Cũng có những lúc nhớ anh mà nước mắt em rơi. Em lại mở những tin nhắn cũ ra đọc. Để an ủi trái tim đang cô đơn vì anh không còn bên em nữa. Những tin nhắn em không nỡ xóa. Em không muốn xóa đi bất kỳ mảnh hồi ức nào về anh. Em biết mình phải sống cho tương lai chứ không phải sống cho quá khứ. Nhưng quá khứ êm đẹp đó, em luôn mang theo trong trí nhớ, để cố gắng mà bước về đằng trước.Dù bàn chân mỏi nhừ, dù có lúc em ngã quỵ nhưng em vẫn sẽ đứng dậy mà không cần anh đỡ. Ngã chắc chắn sẽ rất đau nhưng vết thương đó làm sao sâu bằng vết thương trong tâm hồn. Con đường nào rồi cũng rẽ đôi nếu như không nắm chặt tay nhau. Nhưng em ao ước những gì đã qua sẽ đọng lại trong tim anh, chỉ một chút thôi.

Luôn nhắc nhở bản thân mình rằng, dù thế nào cũng không được khóc. Em nở một nụ cười gượng, khóe mi lấp lánh. Anh không bao giờ biết được những suy tư của em. Nếu ở cùng một thế giới, cùng đặt chân đến một nơi, em sẽ sánh bước bên anh mà không hối hận. Điều sự thật ngược lại. Anh bảo em rằng em vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ. Những gì anh làm đều là muốn tốt cho em. Em biết chứ. Anh hãy hiểu rằng những suy nghĩ này không phải là thiếu chín chắn. Không có gì có thể ngăn cản hay lay chuyển cảm xúc nơi em. Nếu anh nói hãy đi cùng anh, em sẽ đi với anh cho tới tận cùng thế giới. Thật ra chúng ta không hề xa nhau. Chúng ta vẫn học cùng một trường, sống chung một thành phố đó thôi chỉ tiếc là không thể bước về phía nhau. Vì trái tim anh đâu còn ở nơi đây. Mỗi lần em nhớ lại, từng lời nói vô tình của anh lại làm nước mắt em tuôn trào. Che giấu gương mặt ướt nhòe khỏi tầm mắt anh. Vì em không muốn anh thấy em khóc. Mà dẫu cho anh có thấy anh cũng đâu mềm lòng.

Hôm nay mưa rồi ngày mai sẽ có nắng. Hôm nay em buồn rồi ngày mai em sẽ vui nhưng chỉ là vui vậy thôi anh à. Trái tim em đã chết từ lâu rồi, từ cái ngày anh có nhìn thấy em trên sân trường mà lạnh lùng lướt qua vờ như không quen biết. Tại sao lại như thế? Người làm em buồn là anh, người làm em khóc là anh, người thay đổi cũng là anh. Vậy mà em phải nhận hết mọi tội lỗi về mình. Yêu thật lòng tại sao lại bị đối xử đắng cay như thế? Em chỉ có mình anh còn anh thì lại có rất nhiều người vây quanh. Anh luôn nói rằng, tình yêu chỉ được chọn một mà em nhìn thấy anh đùa giỡn với nhiều cô gái khác.Có thể anh cho rằng em đa nghi cũng không sao. Nhưng anh à, nếu đã yêu rồi thì hãy yêu cho nghiêm túc đi, đừng làm vậy sẽ khiến người mình yêu hiểu lầm. Có phải em cũng là một trong số những cô gái của anh. Vui đùa trong tình yêu rồi hạnh phúc được bao lâu?

Bỏ lại phía sau một nụ hôn, anh sẽ đi đâu? Về nơi có người mong anh, đúng không? Một bóng hình thân thuộc của em đang bước đi, xa thật xa, không quay đầu lại. Đã xa rồi cuộc sống của em. Anh không thể nào quay trở lại. Những câu chuyện anh kể. Giấc mơ của em đã mãi mãi khép lại. Lỗi lầm thuộc về ai? Cứ để mình em gánh đi. Những dấu vết mờ dần. Và em không còn, không bao giờ còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa. Đành thôi nói lời tạm biệt. Bỏ lại những nụ cười, anh đi về nơi ấy. Chỉ riêng em đứng sau lưng vẫy tay chào anh. Em vẫn sẽ yêu, cho đến mai sau cũng thế. Giữa những cơn gió lạnh lẽo, em muốn hét lên thật to, gọi anh trở về nhưng cổ họng em nghẹn cứng. Có chắc trong ngày mai, bình minh tươi đẹp sẽ đến và trên bầu trời trong veo xuất hiện cầu vồng lấp lánh hay không? Có những bí mật ở anh, em muốn khám phá ra chúng dù cho chúng có hủy hoại cảm xúc của em thì em vẫn không hề do dự. Phía bên kia bầu trời, có hai người bên nhau. Giữa chiều nay, có một người âm thầm khóc. Em đánh thức mình ra khỏi giấc mơ dù thực tại có phũ phàng đến đâu. Từng kỷ niệm, từng niềm đau, vẫn còn in sâu trong lòng em. Anh vứt hết bao buồn tủi, cay đắng sang em rồi ra đi về với người. Làm vậy anh có day dứt lương tâm không? Làm vậy anh có vui không anh?Khẽ hát lên những lời lẽ yêu thương dành trao anh. Tạm biệt cơn mưa đầu mùa nhẹ nhàng rơi trong thinh không rồi tan biến đi trong đêm tối. Một trái tim tan vỡ nhưng nó vẫn còn đập mãi, chỉ là trái tim đó đã mất hết cảm giác yêu rồi.

Con gái khi yêu sẽ yêu đậm sâu. Con trai sau một tình yêu sẵn sàng vứt bỏ tất cả dù là vụn kỷ niệm.

Đêm qua em online. Anh nhìn thấy nick em hiện lên trên màn hình của anh, anh không thèm vào hỏi han rằng em có khỏe không. Có nhiều khi, anh vừa nhìn thấy nick em sáng liền vội xuống mạng vì sợ em làm phiền. Hành động đó của anh như ngàn mũi kim xuyên qua tim em. Đau không thể tả. Nhưng anh nào biết đâu. Hết yêu rồi lại còn ghét bỏ. Chẳng lẽ một câu hỏi thăm sức khỏe của anh cũng không được sao. Quan tâm thì lại cho là phiền toái. Chắc chẳng ai khờ dại như em, cam tâm chịu đựng anh căm ghét mà vẫn không mở lời oán giận. Rốt cuộc em đã làm gì có lỗi với anh mà đối xử em tàn nhẫn như thế? Anh nói chính vì có tình cảm với em nên mới chủ động làm quen với em. Vậy mà giờ đây cũng chính anh cất lên những lời cay nghiệt, trao về ánh nhìn lạnh băng. Giá như chúng ta cứ là hai đường thẳng song song có phải tốt hơn không? Em không phải chịu đựng cơn đau này. Ngày anh nói rằng "Anh không còn thích em nữa, anh thích người khác rồi." em đã bật khóc ngay trong lớp học, anh có biết không?

Đến rồi bỏ rồi lại đi theo người khác. Tình yêu là thế sao? Cũng vì anh đã có người để yêu, để nhớ, để mong, để nhắn tin trò chuyện suốt đêm nên đâu hiểu lòng em đau nhói thế nào. Cũng bởi anh đang ấm êm bên người nên anh đâu biết những gì em mang. Ngồi trong đêm, lặng nghe tiếng mưa rơi bên hiên, em hiểu ra rằng những ngày tháng đó không sánh bằng những giây phút anh kề vai bên người ta. Ngày tháng đó trôi qua như mộng và anh đang cười. Đó cũng là điều em mong muốn khi yêu anh. Tình yêu mà em dành tặng cho anh không ngừng tuôn chảy. Những gì em mong mỏi là một khung trời tuyệt đẹp cho anh, che lấp mây mù, cho đời anh tươi sáng. Gửi những lời thì thầm của em vào trong cơn gió. Gió có nói với anh lòng em không? Trên con đường anh đi, sắc hoa sẽ nở rộ. Em cầu mong như thế. Có một lời hứa em khắc vào tim là lời hứa tặng quà sinh nhật cho anh bằng những clip yêu thương em tự làm. Em không quên nhưng giờ anh không cần nữa. Anh sẽ đón sinh nhật cùng với người anh yêu, nguyện ước bên nhau. Mím môi, em khẽ cười. Ừ, như thế em yên tâm rồi. Nhưng sao bàn chân nặng trĩu thế này? Sao nhìn anh cười mà tim em buốt giá?

Em đang đứng trong cơn mưa tầm tã. Nhớ lại lúc em bị mắc mưa, anh đã rất lo lắng, hỏi em có sao không, có bị cảm không rồi mua thuốc uống ngay và nhắc em phải đem theo áo mưa khi ra ngoài. Lúc ấy dù em có lên cơn sốt cao tới đâu, em cũng rất hạnh phúc vì được anh quan tâm. Nhưng bây giờ em có chết cóng trong màn mưa, anh cũng chẳng đoái hoài tới. Nếu là người ấy của anh chắc là anh sẽ chạy tới ôm cô ấy vào lòng để sưởi ấm. Nghĩ tới ai đó ở trong vòng tay anh, môi em mặn đắng vì nước mắt rơi. Nước mắt hòa chung với mưa nên không ai thấy em khóc. Khóc cho trôi hết những buồn đau tan vào cơn mưa kia.

Em chỉ muốn biết anh có còn yêu em nữa không?

Em còn phải đợi anh bao lâu. Tình yêu ngày hôm qua như cánh chim bay về cuối trời xa. Những cảm xúc non nớt. Những nụ cười thuở ấy. Em sẽ giữ mãi chúng ở trong tim. Mỗi lần sau khi tan học, em luôn nấp ở một chỗ kín đáo, chờ anh. Đến khi anh ra về, em mới rời khỏi chỗ nấp. Em luôn đứng sau anh đấy thôi, lặng yên dõi theo nhưng anh có biết đâu. Anh nói với em những gì, anh còn nhớ không? Anh bảo với em rằng, khi nào em học cả ngày có thể ghé văn phòng anh nghỉ trưa. Em nhắn tin, anh không đáp lại. Em mời anh đi dự đám bạn cưới bạn em. Em hỏi "Nếu đó là đám cưới của em thì sao?" Anh đáp "Anh có cho em cưới đâu mà em cưới." "Em cưới cũng phải hỏi ý kiến anh sao?" "Ừ, ở vậy với anh cho vui." Em hiểu ẩn ý trong câu nói ấy và giờ lời nói kia vụn vỡ thành từng mảnh trong vài giây thoáng qua. Em biết anh chỉ nói đùa thế mà sao vẫn cứ tin, vẫn cứ yêu người? Em đã sai rồi phải không khi yêu anh quá nhiều?

Em và anh có lẽ là hai con đường mãi không giao nhau. Thành phố sau cơn mưa sáng sủa hơn nhờ bóng nắng. Những mộng ước thầm kín được giấu trong tim. Em tưởng rằng mình cười hóa ra là em đang khóc. Nghĩ ngợi cũng chỉ khiến lòng thêm đau. Anh không muốn gặp em, em cũng không để cho anh thấy em. Anh không muốn nói chuyện với em, em cũng không dám liên lạc với anh. Anh bảo em hãy quên anh đi, em hứa với chính em là sẽ cố quên anh. Anh bảo gì em làm nấy, giờ anh muốn em phải sống sao đây? Chẳng lẽ em phải biến mất khỏi thế gian này, biến mất khỏi cuộc đời anh, anh mới vừa lòng sao?

Hoa lá, cỏ cây cũng biết u sầu nhưng khi chúng hướng đến mặt trời, chúng sẽ căng tràn sức sống. Còn em, khi ngẩng đầu lên khoảng không vời vợi kia, nước mắt em vẫn cứ rơi. Dường như em bị cơn ác mộng của anh dày vò, muốn thoát ra mà không thoát được. Người ta vẫn luôn ngước nhìn bầu trời để xua tan mọi ưu phiền. Để rồi đôi mắt lại buồn bã rủ xuống khi phát hiện ra một điều chẳng thể nào xóa đi cơn buồn dâng tràn trong đáy tim. Trời xanh thăm thẳm mà ai cũng từng nhìn thấy đó không thể tìm được lối đi nên đành thở dài mà thôi. Em đã tưởng mình chẳng bao giờ biết sợ hãi vì có anh luôn theo em, bảo vệ em. Rồi nghĩ đến ngày mai, ngày kia không còn anh, em phải đi bằng chính đôi chân mình. Rời xa vòng tay anh là bão tố, em phải tự chống chọi để không cuốn trôi theo dòng đời nghiệt ngã. Anh buông bàn tay em để đến nắm lấy một bàn tay khác và từ bây giờ về sau, anh sẽ chỉ bảo vệ cho bàn tay đó mà thôi. Em té, trầy xước, rướm máu anh cũng đâu cần biết.

Thật sự đến hôm nay em vẫn không thể nào biết tình cảm mà anh dành cho em là gì? Nhiều lúc anh quan tâm em, nhiều lúc anh tỏ ra hững hờ với em như người dưng. Nếu đó không là tình yêu thì những cái ôm, những chiếc hôn là gì? Không kiềm chế được cảm xúc ư? Hóa ra em chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của anh. Ai thua sẽ phải dừng cuộc chơi? Còn nếu đã yêu em rồi thì tại sao lại nỡ quay lưng với em và bước bên người? Người ta nói phải đẹp thì mới có hứng thú để theo đuổi, mới yêu thật sự, còn xấu xí thế nào cuối cùng cũng bị bỏ rơi thôi. Đẹp mới yêu, xấu thì bỏ. Tình yêu với anh là thế sao? Em biết mình không xinh đẹp, không thông minh, không được dịu dàng như ai đó nhưng tình cảm của em là thật. Yêu thật tâm lại bị bỏ rơi không thương tiếc. Thế gian này có trăm ngàn cay đắng nhưng có nỗi cay đắng nào bằng nỗi cay đắng bị chính người mình yêu bỏ rơi và quăng đi như một con rối. Em không có ý trách anh nhưng em thấy không công bằng chút nào hết anh à. Sao người ta lại được hưởng hạnh phúc từ anh còn em mãi mãi là kẻ bất hạnh?

Bầu trời kia nào có lối ra. Dưới vòm trời bao la chính là em đang vẫy vùng. Cũng chỉ có mình em bị giam lỏng bởi hàng ngàn kỷ niệm không tên. Em sẽ không đi đâu hết. Em vẫn ở đây dưới vòm trời này để nhìn anh, dõi theo từng bước chân anh đi. Và em cũng chẳng cần đôi cánh nào hết. Muốn bay, em chỉ cần ngã mình xuống và nhắm mắt. Khi đó em đã về với thiên đường rồi. Trong suy nghĩ của em, anh luôn ở đây, trong trái tim này. Điều đó nhắc em nhớ lại. Những tháng ngày em hạnh phúc bên anh. Đêm tối tĩnh mịch, em sẽ là ánh sao sáng dẫn đường. Xin hãy nhớ đến em khi anh lạc lối. Từ phương trời xa xăm, em sẽ luôn dõi theo anh trên mọi nẻo đường. Ngay lúc này, anh đang làm gì. Và anh ở nơi đâu? Em vẫn luôn tự hỏi mình như thế. Rồi tự tìm ra câu trả lời. Câu trả lời không như ý muốn của em.

Mọi thứ kết thúc ở đây sao? Vẫn còn đó những lời nói của anh và những giây phút nồng ấm bên nhau giữa hai chúng ta. Nơi con đường em vẫn thường đi qua. Anh không thể nào ở đây như lúc xưa được nữa. Tia sáng cuối đường vẫn soi rọi. Nếu em bước về phía đó thì liệu rằng em còn có thể gặp lại anh không? Tình yêu giống như một cơn mưa. Khiến em không thể không mơ mộng. Tất cả những gì đôi mắt em thấy, chỉ có mình anh mà thôi. Giá mà anh có thể là cơn mưa chạm vào trái tim em. Giá mà những hạt mưa vương trên bờ môi em là anh? Em nhắm mắt lại và mường tượng ra hình ảnh anh đặt vào làn môi em nụ hôn êm ái. Ngay cả những con đường hàng ngày em vẫn hay đi, sao lại thân quen quá đỗi. Khi em bước đi dưới cơn mưa này, em chợt nhận ra là em cần có anh. Giá như anh có thể nghe thấy được.

Hạnh phúc ở đâu? Sao em tìm hoài chẳng thấy? Trong góc tối câm lặng kia, em bơ vơ và thầm ước gì có anh ở bên. Dù anh cảm thấy thế nào đi nữa, em cũng vẫn luôn yêu anh. Dù bên anh là sai lầm. Không cần biết, em vẫn chọn anh dù cho anh chọn một người khác. Em đã mong một cuộc sống với những ngày bên nhau. Và rất muốn thấy một tương lai tốt đẹp. Giọng nói của em, vẻ bình thản giả tạo của em khi nhìn thấy anh sánh đôi với ai kia đã tan nát hết rồi. Đến giờ phút này, chẳng còn chút hy vọng gì cả. Giấu đi những cảm xúc hỗn loạn. Em vẫn gọi tên anh bao nhiêu lần mặc cho anh đã khuất xa, mặc cho tương lai của anh và của em không có gì chắc chắn. Tình cảm mà em đã có, với anh, sẽ không bao giờ thay đổi đâu. Tình yêu dành cho anh luôn chan chứa trong tim em. Không có gì là vĩnh cửu nhưng luôn chân thành. Những ngày vắng anh trôi qua thật vô nghĩa.

Bỏ đi những vướng bận và khổ đau. Trái tim anh sẽ về đâu nếu nó được tự do, không ràng buộc. Lúc này đây và đến mai sau, trái tim này đã thuộc về anh mất rồi. Vì vậy xin anh ở lại với thêm chút nữa được không? Dẫu biết đó là điều không thể. Nhưng vẫn cứ mong. Liệu em còn phải chịu đựng bao nhiêu mất mát nữa. Khao khát gặp anh, nước mắt lại càng tuôn trào. Nếu giữa hai ta còn một sự gắn kết gì đó, em chỉ muốn nói với anh một điều duy nhất. Cho đến thời khắc cuối cùng, em vẫn sẽ yêu anh. Mọi điều em cố gắng chỉ là được trở về bên anh thôi. Trong con tim thổn thức này, nơi đau khổ vẫn không ngừng nhói lên. Em muốn vun đắp một thiên đường cho riêng hai ta. Muốn được gần anh vui vẻ nói cười như ngày xưa đó. Nhưng càng hy vọng bao nhiêu em lại càng thất vọng bấy nhiêu. Bởi giữa hai chúng ta đã hết thật rồi. Nếu có thể hãy nhớ tới em dẫu chỉ một chút thôi, như một kỷ niệm buồn, được không anh?

Sức khỏe của em ngày càng yếu dần đi. Nhắn tin cho anh biết nhưng chỉ nhận lại sự vô tâm nơi anh. Em đã biết, trong mắt anh, em chẳng là gì cả. Anh chỉ nhìn thấy mỗi người ấy của anh thôi. Có thể bệnh em chữa được hoặc cũng có thể không? Em cũng không biết nữa. Em không thể sống mãi bên cạnh anh thôi thì hãy để người ấy thế vai em, cho anh tiếng cười, cho anh niềm vui. Dù đau mấy, em cũng không quỵ lụy đâu, vẫn can đảm bước tiếp. Em sẽ sống tốt trong những ngày còn lại của cuộc đời mình, anh à!

Một ngày đẹp trời nào đó, anh tình cờ đọc được những dòng chữ này, em không mong anh quay về với em. Em biết một khi anh đi là anh sẽ đi mãi, chẳng về. Chỉ mong anh hiểu rằng trong cuộc đời anh đã từng có một người con gái lặng lẽ trao về anh một tình yêu chân thật, trọn trái tim.

Em vẫn sẽ ở bên anh, cho tới khi nhìn anh ấm êm với mái ấm gia đình của riêng anh, cho tới ngày em lìa xa thế gian này, em sẽ dừng lại. Bàn chân dừng bước nhưng trái tim em vẫn hướng về anh. Dù là thiên đường hay địa ngục, em cũng luôn nguyện cầu cho anh được yên vui.

Lời cuối, em thật tâm xin chúc phúc cho tình yêu của anh và cô ấy.

Nếu sau này, (em chỉ nói là "nếu" thôi) cuộc sống của anh không như ý muốn, anh sẽ hiểu được em đau thế nào.

Tạm biệt anh!

 

Ngày đăng: 29/09/2014
Người đăng: Tiểu Lăng Tử
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
I love you1
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage