Gửi bài:

Tha thứ có quan trọng bằng việc có còn muốn nắm tay nhau nữa hay không?

Thực ra việc tha thứ hay không tha thứ, chấp nhận hay không chấp nhận có thực sự quan trọng bằng sau ngần ấy tổn thương mà chúng ta tạo ra cho nhau, có còn muốn nắm tay nhau nữa hay không?

***

P hỏi tôi đại ý rằng tôi có buồn không, khi người mà D yêu hiện tại là cô ấy, chứ không phải là tôi.

...Tôi im lặng.

tha-thu-co-quan-trong-hay-khong

Im lặng không phải vì tôi không biết sẽ phải trả lời câu hỏi này của P như thế nào. Mà im lặng bởi tôi hiểu hơn ai hết, dù cho có nói ra điều gì đi chăng nữa.

Vào lúc này.

Hẳn cũng không thể thay đổi được gì nữa.

Im lặng vì tôi biết, khoảng thời gian trước đó, khi chưa đến với P, D cũng đã thực lòng rất thương. Rất thương tôi.

Thế là đủ.

Thời gian đó, ngoài việc ôm trong mình sự tổn thương quá lớn, tôi luôn băn khoăn rằng việc tôi lẳng lặng bước ra khỏi mối quan hệ với D, và những gì tôi đã cố gắng buông bỏ có khiến hai người họ phải suy nghĩ.

Hay ít ra là D, có cảm thấy mình quá đáng khi đã đối xử với một đứa con gái mà anh ta đã từng nói rất thương là tôi, hay không?

Tôi đã từng mù quáng và tin tưởng mình với những câu hỏi đại loại như thế. Nhưng tôi đâu biết rằng.

Khi một ai đó lạnh lùng quay lưng lại với bạn. Họ sẽ chẳng còn quan tâm rằng bạn có nhìn theo bóng dáng họ nữa hay không.

Cũng không còn muốn biết rằng bạn sẽ ra sao, nếu một ngày họ rời đi không một lời từ biệt.

Tôi đã đau đớn và khóc ròng trong khoảng thời gian đó. Tôi tìm đến những bờ vai của những đứa bạn thân, khi cảm thấy mình không còn đủ sức để có thể đứng vững được nữa.

Chắc hẳn bạn chưa biết vì sao tôi lại khóc. Cho một mối tình chưa có gì là rõ ràng.

Nếu như D cứ phũ phàng và lạnh lùng ném vào mặt tôi những lời chua chát. Hoặc giả, D đừng quan tâm tôi quá.

Đừng cho tôi những ngộ nhận rằng anh ta thực lòng thương chỉ mình tôi.

Chỉ mình tôi.

Thì có lẽ tôi đã không yếu đuối trong khoảng thời gian dài như thế.

Đã bao giờ bạn đặt mình vào những tình huống thực sự khó xử, và nghĩ xem mình sẽ phải làm như thế nào trước nó?

Chính bởi việc không nghĩ đến điều đó, mà trong khoảng thời gian bên cạnh D. Tôi đã thầm nghĩ mình thật hạnh phúc.

Thế giới dường như thu hẹp lại, nhỏ xinh, trong mỗi tin nhắn, trong mỗi câu chuyện mà chúng tôi nói với nhau hàng ngày.

Thế giới của tôi ở cái tuổi Hai Mươi ấy, dường như có thêm một thứ tình yêu đáng để trân trọng, hoặc hơn thế nữa là giữ gìn.

Tôi đã từng nghĩ như thế.

Tôi quên rằng, trong những mối quan hệ mập mờ mà tôi với D tạo dựng, còn có P. Cô ấy không hề xinh đẹp, ít nhất là tôi tự thấy mình đáng yêu hơn cô ấy. Nhưng cô ấy thực sự là một người vui tính và hài hước.

Cô ấy đã từng là người thân thiết của tôi trong lớp võ. Mọi chuyện vui, buồn, thỉnh thoảng tôi vẫn thường hay kể cho cô ấy nghe.

D cũng biết điều đó.

Khi chúng tôi bắt đầu có những ranh giới hình thành. Là khi tôi nhận ra giữa hai người họ đang bắt đầu hình thành một mối quan hệ mới. Tôi đã ý thức được việc, tôi đang rơi vào một hố sâu của sự hụt hẫng, tuyệt vọng, và hơn cả là sự lung lạc niềm tin một cách cực độ. Từ phía D. Từ phía P.

Việc D không còn thích tôi nữa không quan trọng bằng việc anh ta quay sang tán tỉnh P, bạn thân của tôi.

Bạn sẽ cảm thấy thế nào. Hụt hẫng và căm ghét hai người họ phải không?

Đêm đó, sau khi nhắn tin nói chuyện với P như những cuộc nói chuyện mà chúng tôi hay nói với nhau trước đó. Tôi đã hỏi P, rằng có phải cô ấy đang thích một ai đó hay không. Cô ấy thừa nhận. Tôi đã định nhắn một cái tin, nhưng thực sự khi biết người mà cô ấy đang thích là D, tôi đã không biết những ngón tay mình đã bấm những phím gì trên bàn phím điện thoại. Và liệu rằng, tin nhắn đó có được gửi đi hay không.

Thực sự, tôi đã không nhớ gì hết.

Tôi đã khóc nức nở trong đêm đó. Và cho đến sáng hôm sau, khi lên lớp học, tôi vẫn khóc.

Tôi cảm giác như mình không đủ sức để thở nữa.

Tôi tự hỏi rằng tại sao D lại đối xử với tôi như thế, tại sao không phải là một cô gái nào khác mà lại là P. Chỉ thế thôi, cũng đủ để tôi đau khổ trong một thời gian dài.

Tôi dường như xa lánh tất cả. Câu lạc bộ võ. Những cuộc hẹn hò ở quán ăn vặt bên vỉa hè. Những buổi chụp choẹt, liên hoan. Nếu như có hình bóng của hai con người đó.

Tôi giống như đang chạy trốn những kỉ niệm của quá khứ, và chạy trốn cả những gương mặt trong hiện tại.

Tôi lủi thủi trong những đống công việc của mình. Cố gắng biến mình thành một người bận rộn. Tin, bài và những ngày đến tòa soạn báo.

Tôi đã cố gắng để cho đống công việc ngập quá đầu.

Để khi ngước lên trời than thở mỗi lúc mệt mỏi, tôi không còn nhìn thấy cái cười ấm áp từ D nữa.

Mèo Đói nhắn cho tôi một cái tin dạng như tại sao tôi có thể vì một thằng con trai không đáng mà sẵn sàng đánh mất đi tình bạn như thế.

Không phải thế. Tôi không gặp gỡ với D và P vì tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba chen chân vào mối tình của họ. Tôi đang cố gắng biến ra khỏi mối quan hệ của họ.

Tên Mèo Đói đâu biết rằng, việc tôi đang làm chỉ là cố gắng để giữ lại những thứ cần phải giữ. Nếu không, tôi đã lạnh lùng đạp bay tất cả những thứ khiến tôi đau khổ trong thời gian dài như thế. Nếu không, tôi đã sẵn sàng block họ ra khỏi danh sách bạn bè của tôi trên facebook. Nếu không, tôi đã sẵn sàng hủy số điện thoại và coi như họ chưa từng tồn tại trong cuộc sống của tôi. Nếu không...thì mọi thứ đã khác rồi.

Tôi biết, trong chuyện này. Tôi và P, đều đau khổ như nhau, đều khó xử như nhau cả. Trong tình yêu, cả tôi và cô ấy, đều cùng ích kỉ như nhau.

Chỉ là tôi muốn giữ tình bạn hơn là đánh mất nó. Thế thôi.

Còn việc có tha thứ cho nhau hay không. Có chấp nhận sự thật hay không. Đối với tôi thực sự không còn quan trọng nữa.

Cho đến giờ phút hiện tại. Hình như tôi đã không còn tình cảm với D nữa.

Hẳn vậy. Sau ngần ấy thời gian tôi tự dày vò bản thân mình. Và P, cô ấy cũng tự trách mình nhiều lắm. Thì cả tôi và cô ấy, đã không còn quan trọng việc tha thứ hay không, chấp nhận hay không nữa rồi.

Tôi không tiếc nuối những kỉ niệm và những thứ đã từng được coi là quen thuộc.

Tôi chỉ cảm thấy thực sự buồn lòng và nuối tiếc về một mối quan hệ giữa tôi, P và cả D nữa.

Một mối quan hệ mà nếu không đã có thể khác đi.

Hôm trước, trên đường lấy đi lấy tin bài về, tôi có hỏi T, đại loại rằng nếu như T là người con trai đó. T có làm như D hay không. T bảo, sẽ thật quá đáng nếu bắt một trong hai người con gái họ phải ôm sự tổn thương vì mình. T sẽ không làm như thế. Tôi cười.

Trong câu chuyện này, có thể không ai là người có lỗi cả. Nhưng tất cả những đau khổ, tổn thương đã từng là rất thật.

Đã từng là rất thật vào năm tôi tròn Hai Mươi tuổi.

Thực ra chúng ta luôn dày vò mình bằng việc tha thứ hay không tha thứ. Chấp nhận hay không chấp nhận.

Với tôi, những điều đó không quan trọng bằng việc sau ngần ấy những tổn thương mà người ta gây ra cho nhau, liệu rằng có ai còn muốn nắm tay ai nữa hay không?

....

Dù sao, tôi cũng cảm ơn năm tôi Hai Mươi tuổi. Chìm đắm trong tình yêu với một người.

Dù sao, tôi cũng cảm ơn năm tôi Hai Mươi tuổi. Đã quen biết và làm bạn cùng P. Cô ấy thực sự là một người con gái tốt.

Với tôi cho đến hiện tại, khi nhìn lại.

Tôi thấy như thế là đủ rồi.

Hà Nội những ngày cuối thu. Cách đây một năm về trước.

Là khi tôi Hai Mươi tuổi.

Bầu trời ủ dột và cũng mưa không ngớt như thế này...

Một năm đã trôi qua.

Tôi bây giờ lại sắp bước qua tuổi Hai Mươi Mốt.

Tôi muốn tự hỏi mình rằng, liệu có còn thực sự muốn nắm tay ai đó nữa hay không?

HN 17/10/2013

Hồng Hạnh

 

Ngày đăng: 05/10/2014
Người đăng: Phạm Hồng Hạnh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Antoine de Saint Exupery
 

Nếu trái đất hình vuông thì ta sẽ có các góc cạnh để ẩn náu, nhưng tiếc thay nó lại hình cầu nên chúng ta phải đối diện với cuộc đời

Antoine de Saint Exupery

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage