Gửi bài:

Heo ơi...!

Đó là hai từ mà khi yêu nhau, chúng tôi đã tha thiết gọi nhau như thế!

Mọi thứ chỉ còn là vết mờ của thời gian...

Heo ơi...Em nhớ anh...thật nhiều...

***

Nhớ một ngày thật lạnh, anh gõ cửa nhà em lúc 4h sáng, rủ em dạo biển đợi bình minh đến

Anh bảo : " Lâu lâu, anh với em phải lãng mạn chút Heo nhỉ !"

Trời mưa lâm thâm, gió lạnh, em bật cười :" Chỉ có tụi mình là hai đứa điên mới dạo biển giờ này anh ạ, trời này trùm mền ngủ là phê phải biết "

Thả theo gió là tiếng cười giòn tan, anh nắm chặt tay em, hạnh phúc đi qua bao mùa lạnh...

Tựa lên vai anh, bình yên đón mặt trời hiện dần lên trên sóng biển

Lúc đó, chúng ta đã yêu nhau biết mấy...

Giờ này, bàn tay anh nắm lấy tay ai?

heo-oi

Anh không phải là người tài giỏi nhất nhưng anh là người đàn ông yêu em nhất.

Khi em bị giựt mất cái điện thoại mà anh vừa tặng, em chạy đến trạm điện thoại công cộng để gọi cho anh, thút thít không nói thành lời

Em sợ anh sẽ mắng em không biết cẩn thận, nhưng giọng anh đầy lo lắng bên kia hỏi em đang ở đâu, rồi bỏ hết công việc, chạy thật nhanh tới đón em đang lơ ngơ giữa đường.

Anh mở cửa xe, vội vã tới ôm em, câu đầu tiên mà anh hỏi là " Em có làm sao không? Nó có làm gì em không? Em có đau chỗ nào không? " Biết em không sao, anh yên tâm đưa em lên xe tránh gió tháng 12 thật lạnh

Em chỉ biết im lặng lắc đầu, nước mắt chảy không thành tiếng

" Em không sao là tốt rồi, mất điện thoại rồi, mình mua cái khác, đừng khóc, làm anh sợ..."

Rồi anh dành cả mấy tiếng đồng hồ để an ủi em

"Anh không tiếc cái điện thoại, chỉ thấy đau lòng nhìn em lúc đó, bàng hoàng, ngơ ngác...thật sự anh chỉ muốn ôm em và khóc. Ngoan, đừng sợ...Anh ở đây rồi!"

"Heo ơi, anh nhớ em..."

Đó là tin nhắn anh gửi cho em sau khi đã về Bắc gần một tháng

Tụi mình đâu có khi nào xa nhau nhiều thế, lâu thế anh nhỉ ?

Đón anh trở lại vào một ngày đầu Xuân rực nắng

Anh kéo vali sang đường, mắt không rời khỏi nơi em đứng đợi

Mọi cảm xúc như vỡ òa, nếu không phải anh là một người đàn ông khó tính, hẳn chúng ta sẽ ôm nhau thật lâu, hôn nhau mải miết giữa con đường thành phố biển anh nhỉ.

Anh nhanh chóng đẩy vali lên xe, chạy thật nhanh về nhà, chẳng kịp dắt xe vô cổng, anh ôm em thật chặt, da diết... Em vùi mình vào trong anh, vỡ òa, ngã đổ...

" Anh sẽ không bao giờ xa em lâu như thế này nữa đâu Heo ạ, lần sau chắc chắn anh sẽ đưa em cùng về..."

Chúng ta đã từng tha thiết quá, hạnh phúc quá...phải không anh?

Nhớ những ngày em ốm, phát bang đỏ hết mình mẩy, mặt mũi tèm nhem, xấu xí

Sáng nào anh cũng đưa em đi ăn sáng, đi bác sỹ, em ốm bao nhiêu ngày, anh xin nghỉ việc bấy nhiêu ngày...

Sợ em buồn, anh chở em đi thuê truyện

Em im lặng chìm mình trong những cuốn tiểu thuyết, anh ngồi kế bên với chồng truyện tranh đủ loại. Thỉnh thoảng anh lay em

" Heo, chỗ này mắc cười quá heo này... Này nhá, thằng Nobita nói thế này, thằng Đoremon làm thế này... ha ha ha"

Nhìn anh, em thấy bình yên từ trong đáy mắt...

Trời lạnh, em hay bị đau răng, cả đêm không ngủ được, gọi cho anh tỉ tê khóc lóc, hại anh cũng cả đêm ngủ không được...

Rồi anh nghỉ việc 1 ngày, đưa em đi nha sĩ, lại mua cháo, lại chăm bón như đứa trẻ

Em về quê thăm mẹ, quên mớ quần áo chưa giặt, nhờ anh chạy qua nhà giặt dùm, anh cũng giặt rồi phơi lên.

Anh đã từng yêu em biết mấy...

Chúng ta đã từng thương nhau, dành cho nhau nhiều như thế đấy anh ạ

Ngày anh bảo, anh yêu người con gái khác rồi, không cần em nữa...

Mọi thứ trong em như sụp đổ

Nhưng em đã chọn cách im lặng để ra đi. Không oán, không giận...

Em đã từng đưa ra lựa chọn. Khi chúng mình giận nhau, em đã từng muốn chia tay anh nhưng lại sợ, sợ thế gian này anh sẽ chẳng tìm được ai yêu anh nhiều như em...Nên em đã ở lại, bên anh...

Tự hứa khi nào anh yêu người khác trước, em sẽ mỉm cười và ra đi

Sẽ như trút một gánh nặng. Ngày đó đến rồi, em phải đi thôi

Nhưng anh chẳng đi lâu, anh lại muốn quay về

Anh vờ tắm nhờ nhà em một hôm, muốn ôm em làm hòa.

Nhưng em đã lạnh lùng mở cửa, đẩy anh ra ngoài, im lặng đi ngủ

Nhìn anh cúi đầu quay lưng đi, em thề là mình đã muốn ôm anh từ phía sau, giữ anh lại nhưng ...tự ái trong em quá cao, tình yêu đã bị bốc cháy bởi sự chán chường dành cho anh.

Anh đã yêu người khác. Em chấp nhận anh thay đổi nhưng lại không bao giờ thôi chì chiết bản thân mình.

Em cứ tự hỏi. 4 năm qua...Em đã yêu anh ở chỗ nào, hơn 4 năm qua, chúng ta đã có với nhau những kỉ niệm gì???

Em đã quên tất cả vì quá sốc!

Em chỉ thấy trước mắt mình một người đàn ông quá xa lạ.

Nhìn anh lầm lũi bước đi, em leo lên căn gác của mình, tự mình ôm lấy nỗi đau và khóc...

Rồi thì anh cũng chấp nhận được anh mất em là mãi mãi

Anh công khai yêu người con gái ấy

Anh đã không còn là anh của riêng em

Không phải là người con trai tự nhiên biến mất trước mắt em, chìm người xuống đáy nước biển, em không biết bơi, sợ nước nên cứ chạy trên những ngọn sóng bờ, gọi tên anh trong sợ hãi

Rồi anh ngoi lên, bơi nhanh vào bờ, nhìn em nước mắt ngắn dài

" Nếu anh ở dưới thật, em có buồn không?"

Em gật đầu, mếu máo

"Em sẽ hận biển suốt cuộc đời mình, Heo ạ...."

Chúng mình ôm nhau trước biển, chút ánh nắng cuối chiều le lói, âm thầm trao nhau một lời thề. Cho đến khi mặt trời lặn hẳn.

Em đi về một mình

Không ai đưa đón nữa, không ai cùng ăn bữa khuya ở quán cơm Âm Phủ

Em cũng không bệnh nữa, vì chẳng còn có ai có thể chăm sóc.

Em đã mạnh mẽ bước tiếp mà đã chẳng một lần nhắc tới anh

Em còn thề

"Nếu một ngày nào, em thấy chị và anh ấy còn quay lại yêu nhau, thì em đừng nói chuyện với chị nữa, vì lúc ấy chị đã là người điên!"

Chẳng còn ai mang cơm lên chỗ làm cho em, rủ em leo núi ngày nắng đẹp

Ngày chúng mình yêu nhau, cả tuần đều là ngày đặc biệt, ăn lẩu nhiều hơn cả ăn cơm...

Anh không thích uống cà phê, nên rảnh rỗi anh chỉ thích ở nhà đọc truyện tranh, đến tối hai đứa chạy vội đến một rạp chiếu phim sát giờ chiếu.

Không còn anh nữa, em cũng chạy vội đến rạp sau giờ làm, xem một mình.

Mọi thứ em vẫn thế, không thay đổi bất cứ thói quen nào, trừ việc làm mọi thứ chỉ một mình...

Em càng mạnh mẽ

Anh lại càng muốn níu kéo

Môt đêm anh đến nhà, tha thiết bảo chúng mình cưới nhau đi

Em đã nói không ngay tức thì và lạnh lùng đến một bữa tiệc, hát hò và quên cả việc là anh đang đứng trước cửa nhà, đau đớn nhìn em đã hoàn toàn lột xác

Em đã còn là một con bé mà anh từng chăm sóc, bảo ban

Không còn là con bé cười giòn tan cùng anh vì một chi tiết hài nào đó trong cuốn truyện mà anh đọc

Không còn là con bé mà anh hiểu đến từng ngõ ngách. Em đã thay đổi

Em đã xa anh....ngút ngàn.

Em đã bắt đầu quên từng kỉ niệm

Quên mất giọng anh ngày nào hồ hởi

"Heo ơi, anh mới chở khách nước Tây đi du lịch, được bo 2 triệu này, anh đang ở nhà hàng ăn trưa, lát mang cho em hộp ghẹ và cho em hết số tiền này Heo nhé! "

Quên mất ngày thành phố biển đông chật cứng người, xem bắn pháo thần công

Anh cõng em trên lưng để em được nhìn thấy

Em cũng thương anh nên thôi, không ngồi trên lưng anh nữa, chúng mình nắm tay nhau, băng qua hàng ngàn người, trèo lên bậc thang thật cao, ôm nhau trong gió lạnh, nhớ ngày thành lập thành phố biển Vũng Tàu.

Em cũng dần quên ngày anh ôm em và khóc bảo nhớ mẹ nơi quê nhà, bao năm rồi, bao mùa Tết rồi anh đã không có dịp về...

Em đã quên đi rất nhiều thứ

Đã quên ánh mắt anh phấn khởi mang cho em hai thanh socola thật lớn của Nga mà anh để dành được

Quên nụ cười vui sướng của anh khi đổi được cho em quá chừng tiền đô mà em đang ao ước có trong bộ sưu tập của mình

Quên cả gọi tên anh

Biết trái tim mình trống trải nhưng đã vô tâm đến mức chẳng biết trái tim mình vì sao thành ra như thế...

Em đã quên hết yêu thương trong cái đêm em lao xe đi xa khỏi anh, khỏi những dối trá, phản bội nơi anh...

Lần cuối mình gặp nhau là một đêm mưa bão

Em đã sợ hãi tới mức gọi cho anh, anh hét lên lo lắng khi nghe tiếng em khóc

"Em đang ở đâu?"

"Em đang ở nhà, cái gì trên mái nhà cứ lộp độp... Cái cửa cứ kêu ọt ẹt....em sợ quá...em muốn ra đường..."

"Em ở yên đó, hơn 1 sáng rồi, anh chạy về ngay,cho anh 30p"

"Không!!!"

Em hét lên trong điện thoại

"Em muốn ra đường, em không dám ở nhà thêm bất cứ 1s nào, nó giống như sắp sụp, ma quỷ đi lại, em sợ!..."

"Được rồi, anh đi được 1 phần 3 đường rồi, em chạy ra chỗ anh đi, nghe lời anh, chạy ra con đường lớn nhất... nghe chưa..."

Tút...tút...

Chỉ chờ có thế, em lao ra màn mưa, thân người run lẩy bẩy, dáng vẻ như người mất hồn. Vừa thấy xe anh phía trước em đã nhẹ lòng biết bao

Thầm cảm ơn anh biết bao

Anh mở cửa xe, đón em trong mưa... Em thề đó sẽ là lần cuối cùng em gọi cho anh.

Đêm đó, trên một chiếc giường lớn, anh nằm nghiêng góc bên phải. Em nằm nghiêng góc bên trái, lưng xoay vào nhau, để trống khoảng giường xa lắc...

"Sao có cơ hội rồi, anh không ôm em đi"

Anh thì thào

"Vì anh biết mình không xứng đáng với em nữa..."

Đêm đó...chẳng ai ngủ. Nhưng cũng chẳng ai nói gì

Chỉ có tiếng ti vi....không biết luôn cả đang mở kênh nào.

Bây giờ anh đã là chồng của người khác

Anh hạnh phúc rồi, em có đau không?

Em biết tin khi anh đã đeo lên tay nhẫn cưới được hai tháng...

Bạn bè anh cứ tưởng anh lấy em!

Xa nhau 4 năm rồi...

Ngày đó em chỉ sợ anh xa em, anh sẽ không được hạnh phúc, không được vui như khi có em bên cạnh...

Anh giờ có người chăm sóc, yêu thương...

Em đâu còn gì để lo lắng...

Đêm qua...Em chợt nhận ra, 4 năm qua mình đã sống như ảo ảnh

Em nhận ra mình đã chẳng thật lòng yêu một ai vì trái tim mình đã khép kín với mớ kỉ niệm đã quên

Những nỗi đau, những thức tỉnh...mang theo tất cả những ký ức đã quên nối liền lại, nguyên vẹn.

Em đã yêu anh, hận anh chừng ấy năm

10 năm, đâu phải là ngắn đâu

Hôm nay ai đó hỏi em, em có phải là em của anh không? Em chợt thấy mình như 4 năm về trước...

Nhưng hôm nay anh đã thuộc về người khác

Chúc anh luôn hạnh phúc. Hạnh phúc luôn cả phần em nữa anh ạ...

Yêu một người hết lòng

Được đáp trả hết lòng

Với em, đã là quá đủ.

Đời này, kiếp này...khoác lên mình chiếc áo khác màu thế gian, chọn cho mình con đường tu hành...

Em vẫn sẽ luôn mỉm cười, chúc anh trọn vẹn có được những yêu thương.

Miss.

Ngày đăng: 07/11/2014
Người đăng: Ngân Đoàn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Phớt lờ tất cả
 

Một Picasso luôn trông giống như Picasso họa sĩ. Hemingway luôn nói như Hemingway. Một bản giao hưởng của Beethoven luôn nghe giống như giao hưởng Beethoven. Một trong những yếu tố làm nên nghệ sĩ lớn chính là học cách hát mà không phải bằng giọng của bất kỳ ai khác mà bằng giọng của chính mình

Phớt lờ tất cả & Bơ đi mà sống - Hugh Macleod

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage