Dành tặng anh - anh Béo!
"Đến khi nào anh mới hết yêu em?, anh yêu em nhiều như thế nào?'.. .. .. .. .
***
Ấy thế mà em với anh yêu nhau được 1 năm 30 ngày và 24h rồi đấy, anh béo, anh nghĩ em và a sẽ yêu nhau trong bao lâu nữa ?1 tháng nữa, 1 năm nữa hay nhiều hơn thế, còn em, em nghĩ sẽ nhiều hơn là 1 ngày, ngày hôm nay em yêu anh nhiều hơn ngày hôm qua, chỉ hôm nay thui, sang ngày mai là em sẽ yêu người khác đẹp zai hơn cả a. Em không bận tâm a đang làm gì, nhưng chắc chắn là đang đọc những dòng chữ củ chuối này của em và miệng mỉm cười, thật đáng ghét, nhưng em yêu anh. .. .. .. .. <3
Em vẫn còn nhớ như in cái ngày anh và em nhận thành người yêu, trong cái hơi men nồng của rượu anh nắm tay em thật chặt, dẫn em qua những con đường nhỏ, mãi về sau em mới nhận ra rằng cảm giác ấm áp khi đôi bàn tay em cứ đan xen trong tay anh, thật chặt, anh không chịu buông, làm cho em đến khó chịu. Khó chịu tới mức 1 ngày sau bao ngày, em yêu anh
Em từng hỏi anh, '' Anh yêu e nhiều như thế nào?" anh yêu nhiều bằng thế này này, dù em biết câu trả lời của anh luôn như thế kèm theo với hành động dang rộng đôi tay, , em không biết tình yêu a dành cho em nhiều bằng nào chỉ biết là bằng 'này này" bằng này đủ để cho em nhận ra rằng anh vẫn đang yêu em, thứ tình yêu chưa trọn vẹn, Anh luôn thế và thật thế khi anh là con nhợn vịt luôn sị mặt theo bẩm sinh, nhiều lúc a sị mặt với em nhìn thật giống con vịt béo đen xấu xí đang bơi giữa hồ tìm bầy đàn khi bị lạc, nhưng dù mặt anh sị đến nhường nào thì hiện tại em vẫn đang yêu anh. <3
Em nhận lời yêu anh từ khi nào, ở đâu a còn nhớ không? 1 nơi bình yên có nắng có gió, có hương vàng tươi của hoa lá ngón, của núi rừng, nơi có con suối ven theo đồi núi, nơi có phiên chợ ấm tình thương của người Mông, anh làm em cảm động khi ân cần quan tâm tới bạn, nhắc nhở khi nâng chén rượu cay nồng, thương anh và yêu anh, nhiều lúc thấy anh thật mệt sau 1 ngày neo đồi núi đi đo, anh vẫn cố mỉm cười gọi em "Người yêu ơi"vào bếp nấu những món ăn cùng em. Nhưng nhiều khi anh làm em thấy buồn và thất vọng nếu như em không tha thứ thì có lẽ em và anh trở nên xa lại rồi phải không? Sự ân cần và quan tâm của anh dành cho 1 đứa vô tâm như e cũng phải mủi lòng, ở bên anh thật lạ thường khiến em cũng phải thốt lên rằng em yêu anh. <3
Ký ức trong em như thước phim quay chậm,. quay chậm từng khoảnh khắc ấm áp bên anh của mùa đông năm ấy, em quàng tay ôm eo anh trong thời tiết giá lạnh giao mùa, anh băng qua những con dốc uốn khúc quanh co chảy cùng con sông Nho Quế, thung lũng của núi rừng cảnh vật tưởng chừng như dừng lại lặng thinh khi anh trao em nụ hôn ngọt ngào, em vẫn nhớ anh cõng em trên con đường xuống xã của ngày hôm đó, một ngày mùa đông, hết xăng, hết tiền mà anh vẫn cố cầm đồ chiếc điện thoại, chạy lên đưa cho em chai nước uống, kể từ lúc đó em bắt đầu thấy yêu anh nhiều hơn. yêu anh lắm anh thối. <3
Em và anh sống chung 1 nhà trong thời gian ngắn, nhưng chưa khi nào em cảm thấy chán, ở anh, em cảm nhận sự yêu thương nồng ấm, sự chân thành nồng nhiệt, , anh vẫn ân cần quan tâm, lo sợ khi em say xe, , chưa khi nào anh không đi cùng em trên những chuyến xe đó về nhà qua những con đường quanh co, những con dốc thẳng tắp, anh vẫn ở cạnh em cho tới lúc xe dừng lại em yêu anh, như những con đường mòn sỏi đá bám trụ với đất, bám trụ với thiên nhiên.
Những phiên chợ mùa đông chưa khi nào em vắng mặt, em vẫn đi chợ mỗi tuần ngắm những bộ váy của người Mông, ăn những món lạ miệng mà quen thuộc, mua những món đồ của người Mông, thử những chén rượu thơm lừng hương lúa, hương ngô của đất rừng đỏ bạc, sóng sánh hơi men của mùi đất, ở đó ánh mắt em tìm anh trong bao người vội vã của ngày chợ phiên, em vẫn cứ tìm anh, tìm anh trong hơi thở, tìm anh trong những giấc mơ khi đêm về, em lo sợ phiên chợ không có anh, em lo sợ tất cả. ngược xuôi, em bắt gặp ánh mắt trìu mến chứa đựng những thương yêu của anh, anh vẫn đứng đợi em, anh mỉm cười, em mỉm cười, giữa thương yêu hạnh phúc, em yêu những phiên chợ vùng cao, và em cũng yêu anh. Yêu anh theo kiểu của riêng em. <3
Em là đứa con gái không có gì nổi bật, không xinh đẹp, không giỏi giang, không duyên dáng và khéo léo như nhũng người con gái khác, , vô tâm và chỉ biết nghĩ cho bản thân nhiều hơn, thế mà anh lại yêu em, 1 tình yêu bắt nguồn từ suy nghĩ lợi dụng đặt lợi ích lên trên, và em cũng không biết từ khi nào suy nghĩ đó của anh đã hóa thành tình yêu chân thật, mông lung hơn những thứ tiếp theo sau đó nữa, thời gian vẫn cứ trôi, dòng người vẫn cứ tâp lập về phía trước khhi những ánh nắng chói chang được gọi mời bởi cái lạnh đầu đông buốt giá, anh vẫn ở bên em thứ tình yêu chan chứa, và em vẫn thế yêu anh.. .. <3
Mối tình đầu cho em biết thế nào là sự rung động của tuổi 18, đôi mươi, thế nào là hồi hộp khi bắt đầu hẹn hò, nhưng mãi về sau này cái cảm giác đó trong em không còn có nữa, em cũng không yêu ai, hay cũng không phải em chìm đắm trong mối tình cũ, em vẫn chơi, vẫn học vẫn nới chuyện với những người khác giới, những cảm giác lúc đó trong em như những người bạn học đồng hành. Ở bên anh, yêu anh, mối tình hoang dại, em mới học được sự thương yêu, quan tâm chăm sóc tới những người xung quanh, và đặc biệt hơn khi cái yêu thương trong em dần lớn lên. .. .. . khi trái tim em loạn nhịp biết nói với anh rằng 'em yêu anh, anh lịch béo"
Anh là người đầu tiên lau khô nước mắt cho em khi những áp lực cuộc sống và công việc đặt chân tới, là người đi cùng em với những cơn mưa ngoài trời, anh đưa em đi thi đại học trên chiếc xe đạp đã nhuốm màu rêu, anh vẫn đứng lặng lẽ chờ đợi khi những cơn mưa ngớt dần trên phố, em vẫn nghĩ về anh, về tương lai và hiện tại, thứ tình cảm mà người ta gọi là nguội lạnh khi yêu xa, yêu xa với em và anh không tránh khỏi những yêu thương lạc lõng, những giận hờn tủi tủi khi những ngày lễ không có anh và em. Hiện tại ỏ đây không gian lặng lẽ, em vẫn nghĩ tới anh, và yêu anh nhiều hơn anh hâm ạ.. .. .. <3
Nhiều khi em suy nghĩ ngẩn ngơ và lo sợ, sợ anh không còn bên em nữa, sợ những nhân vật trên mặt báo của ngày hôm nay lại chính là anh, là em, và sợ nhiều hơn thế khi không có anh, em sợ rồi một ngày sẽ không còn thấy nụ cười của anh, em không nghĩ nhiều những điều đó nữa, vì em yêu anh, yêu nụ cười có chút mưa, chút gió, và không có nắng, bởi khi anh cười ánh nắng đã tan biến thành những cơn mưa nặng hạt.. .. anh thấy anh đáng sợ không.. .. .. ?hay đáng sợ hơn khi em yêu anh.. .. .. .. <3
Yêu thương đối với em là nhận từ đối phương mà không cho lại, em ích kỷ lắm phải không, ích kỷ ngay cả khi anh ốm, anh bị đau chân mà em không về, , ích kỷ khi em nhận những yêu thương từ anh mà không dám cho lại,. .. ương bướng khi không nghe lời anh dặn, , em luôn làm những điều em thích rồi để anh phải tức giận cằn nhằn sị mặt, em sẽ khác sẽ cho lại những thứ mà em nhận từ anh, sẽ yêu anh nhiều hơn quan tâm anh nhiều hơn ngay cả khi anh không còn yêu em nữa, đối với em khi đó sẽ là quá đủ bởi đơn giản quá khứ và hiện tại, hay tương lai, yêu anh là hạnh phúc. em vẫn hay thường nói hiện tại của ngày hôm nay là quá khứ của ngày hôm qua, và em biết trong anh, trong em không ai muốn ngày hôm qua là một ngày vắng bóng những tiếng cười, nhẹ nhàng những cơn gió cuối chiều thu, em bước vội, và em biết rằng em yêu anh nhiều lắm. <3
Chiều tầm, có những cơn gió thốc mạnh vào khe áo trời bắt đầu chuyền gió, lạnh hơn, sương bắt đầu tan xuống như muốn tạm biệt mùa thu. Cơn mưa bắt đầu nặng hạt, thoảng thoảng hương hoa sữa, ngớt dần. Mùa đông năm nay, không có a, cũng như không có những phiên chợ vùng cao. Hà Nội vào mùa lạnh lắm, em nhớ anh, hay nhớ hơi ấm của đôi bàn tay siết chặt, thèm lắm những phiên chợ người Mông. Nhớ Hà Giang, và em nhớ anh<3